Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1685

Càng không nghĩ tới là, Trọng Minh Sơn lại toàn là núi đá lởm chởm, không có cây cối, khắp nơi đều là cảnh tượng hoang vu hiu quạnh, không có lấy một bóng người.
“Đó là cái gì?” Giang Ái Kiếm bỗng chỉ tay về phía một cái hố sâu đen ngòm không thấy đáy.
Tư Vô Nhai nói: “Hình như là một cái giếng cạn.”
“Có giếng cạn lớn như vậy sao?” Giang Ái Kiếm lắc đầu, không cho là đúng.
“Tiếp tục bay về phía trước đi.”
Bay thêm một đoạn, bốn người lại nhìn thấy một cái giếng sâu đen ngòm.
Nửa canh giờ sau, thái dương đã hoàn toàn lặn xuống, màn đêm ập tới.
“Lại là một cái giếng. Đây là cái thứ mấy rồi? Năm rồi đúng không?” Giang Ái Kiếm nói, “Sao ta có cảm giác như đang lạc vào tổ ong vò vẽ ấy?”
Hoàng Thời Tiết trợn mắt mắng: “Nói linh tinh!”
Lý Cẩm Y cười đáp: “Đúng là khá giống tổ ong vò vẽ, nhưng không dày đặc như tổ ong… Cho đến bây giờ chúng ta đã thấy sáu cái giếng đen, tính trung bình là mười dặm có một cái. Ta đoán phía trước vẫn còn rất nhiều.”
Tư Vô Nhai cũng cảm thấy rất khó hiểu.
Giang Ái Kiếm thấp giọng hỏi: “Không phải ngươi thường mơ thấy chỗ này sao?”
Tư Vô Nhai lườm hắn: “Khi nằm mơ, chẳng phải chúng ta đều hay quên mất mình đã gặp những chuyện gì à?”
Giang Ái Kiếm gãi gãi đầu: “Hình như là vậy.”
Lúc này, Hoàng Thời Tiết bỗng ngăn ở phía trước nói: “Cẩn thận.”
Gió bắt đầu thổi. Gió lạnh ban đêm rõ ràng mạnh hơn ban ngày nhiều. Càng lúc đám người càng cảm thấy Trọng Minh Sơn rất kỳ quái.
“Phía trước hình như có thứ gì.”
Phía trước khoảng trăm mét có một ngọn núi đen như ẩn như hiện trong mê vụ.
Đám người nhướng mày bay tới, đến khi nhìn rõ ràng thứ trước mặt, ai nấy đều chấn kinh, đó là một bộ khô lâu khổng lồ cao đếm trăm trượng.
Khô lâu ngồi xếp bằng, hai tay đặt trên hai đầu gối, lưng thẳng tắp, đầu cúi xuống.
“Đây là người sao?” Giang Ái Kiếm giật mình nói.
Rõ ràng là một bộ xương người.
“Người sao có thể lớn như vậy…” Hoàng Thời Tiết không thể lý giải nổi, liên tục lắc đầu.
Hung thú cao trăm trượng thì còn hiểu được, nhưng chưa từng nghe nói nhân loại có thể cao trăm trượng.
Tư Vô Nhai tiến lại gần quan sát khô lâu… đây đích thực là một bộ xương người! Sắc mặt hắn trở nên ngưng trọng, đứng nhìn bộ xương rất lâu. Trên trán bộ xương có khắc một chữ triện lớn: Hoả.
Xung quanh bộ xương khổng lồ có rất nhiều bộ xương người cỡ nhỏ nằm tản mát khắp nơi.
“Đằng sau có đồ vật!”
Không biết từ lúc nào, Giang Ái Kiếm đã bay ra sau lưng khô lâu nhìn nhìn rồi kinh ngạc nói, “Là địa quật?!”
“Địa quật?” Tư Vô Nhai hỏi.
Lý Cẩm Y sửa lại: “Là một cái giếng đen giống như mấy cái chúng ta từng thấy. Chỉ là miệng giếng này lớn hơn một chút, hình như lối vào bị phong bế.”
Tư Vô Nhai bay tới, quan sát lối vào địa quật âm u như một cái quan tài.
Giang Ái Kiếm lắc đầu: “Thứ đồ chơi này không phù hợp với phong cách của ta… Ta muốn rút lui, ta muốn về nhà, ta còn chưa có cưới vợ đâu.”
Tư Vô Nhai không để ý tới hắn mà bước lên trước, nghiên cứu văn tự trên cửa đá.
“Phía nam tam khí chi thiên, hoả quan chi phủ, xích đế chi cung…” Bởi vì niên đại quá xa xưa nên phần còn lại không thể thấy rõ.
“Là ý gì?” Hoàng Thời Tiết nghi hoặc hỏi.
“Ta cũng không rõ lắm, vào xem thử đi… Nếu các ngươi sợ hãi có thể chờ ở bên ngoài.” Tư Vô Nhai nói.
Hắn thử tung chưởng đánh vào cửa đá nhưng cửa đá không nhúc nhích tí nào. Hắn lại quan sát cách cục và cấu tạo của cửa đá hòng tìm ra dấu tích của trận pháp, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
“Mở không ra hả?” Giang Ái Kiếm cười, “Vậy thì thôi đi, ở bên ngoài đã đen như vậy, vào trong chắc còn tối hù.”
Tư Vô Nhai bay vòng quanh một vòng quan sát rồi nói: “Đây là địa cung.”
“Làm sao ngươi biết?”
“Dùng mắt nhìn.”
Hắn bay đến bên trán bộ xương khổng lồ, trong mắt đột nhiên toát ra hồng quang dị dạng.
Hồng quang vừa xuất hiện, Tư Vô Nhai lập tức vỗ ra một chưởng. Chữ “Hoả” trên trán bộ xương ông ông rung động, toả ra hồng quang nhàn nhạt.
Vù!
Bộ xương khổng lồ đột nhiên di động! Hai cánh tay vốn đang để trên đùi bỗng xoay ngược lên tạo thành tư thế chắp tay giữa ngực.
Cánh cửa đá chậm rãi mở ra!
Thấy bộ xương không còn động đậy, Tư Vô Nhai đáp xuống nói: “Đi theo ta.”
Giang Ái Kiếm tràn ngập nghi ngờ hỏi: “Sao ngươi biết cách mở nó?”
“Thấy trong mộng.” Tư Vô Nhai đáp.
“Ngươi mà còn vũ nhục trí tuệ của ta, ta đi liền luôn đó.”
“Vậy đi đi.”
Giang Ái Kiếm quay đầu nhìn màn đêm tối mịt sau lưng, ấm ách nói: “Thôi… ngươi cứ tiếp tục vũ nhục ta đi vậy.”
Tư Vô Nhai đi vào trong địa cung.
Nói đúng hơn, nơi này trông như một không gian lập thể hình bầu dục, vừa tiến vào trong Giang Ái Kiếm đã kinh ngạc đến ngây người. Trên vách tường treo đầy các loại kiếm, dài có, ngắn có, to có, nhỏ có cùng đủ loại hoa văn chồng chất.
Giang Ái Kiếm há to miệng nhìn đống bảo kiếm, hắn vứt hết mọi sợ hãi, vội vàng bay vọt tới thưởng thức các loại bảo kiếm tinh xảo trước mặt.
“Chúng ta phát hiện bảo tàng rồi.”
Hoàng Thời Tiết đáp xuống. Dưới đất toàn là vàng bạc châu báu, dạ minh châu lăn lóc khắp nơi, mỗi một tấc đất đều chứa đựng bảo bối cực phẩm.
Vũ khí không chỉ có kiếm mà còn có đao, thương, côn, kích… đủ mười tám loại võ nghệ, mà món nào cũng đều là trân phẩm, thấp nhất cũng là địa giai trở lên.
Tư Vô Nhai gật đầu nói: “Đúng là bảo tàng, nhưng vì sao nó lại nằm ở Trọng Minh Sơn? Tu hành giả đã thoát khỏi những nhu cầu vật chất thế tục này, cất giấu chúng ở đây thì có ích lợi gì?”
Hắn không có chút hứng thú nào với đám bảo vật. Mũi chân khẽ điểm, Tư Vô Nhai bay sâu vào trong địa cung, sau đó kinh ngạc nhìn một màn trước mặt.
Đó là một bức tượng khô lâu cao ngất sừng sững không biết dài bao nhiêu trượng, khô lâu đang giương rộng đôi cánh, đứng yên không nhúc nhích.
Tư Vô Nhai vốn tưởng rằng đó là một hung thú phi cầm, nhưng khi hắn nhìn kỹ lại mới phát hiện đó là một người! Một người trong trạng thái hoá thạch!
Pho tượng hoá thạch trông sinh động như thật, hắn nhắm mắt, hai tay rủ xuống, cánh vươn dài vạn trượng. Thông đạo vừa lúc cũng mở rộng ra, đủ dung nạp toàn thân hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận