Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 156: Tiên hiền giác ngộ, đồng quy vu tận?

Trên mặt Nhạc Trùng và Đoạn Diên Hồng tràn đầy vẻ không thể tin nhìn về phía lão đại!
“Lão đại!”
“Thủ lĩnh!”
“Ngươi rốt cuộc đã làm gì?” Nhạc Trùng kêu lên.
Phan Trọng nhìn một lúc mới bừng tỉnh đại ngộ, lập tức mắng to: “Câm miệng! Phạm Tu Văn bị người ta dùng Si Tình Thuật khống chế. Các chủ giúp hắn giải khai vu thuật, các ngươi đừng có không biết tốt xấu!”
“Si Tình Thuật?” Nhạc Trùng kinh ngạc.
“Tự mình nhìn cho rõ ràng đi!”
Phan Trọng đã nghiên cứu vu thuật trong một khoảng thời gian không ngắn, người không biết gì về vu thuật sẽ chẳng nhìn ra manh mối gì. Đương nhiên hắn cũng rất xấu hổ, pháp môn phong ấn tu vi của Tịnh Minh Đạo lại bị Lục Châu dùng một chưởng vỗ bay, điều này nằm ngoài dự liệu của hắn.
Đại não trống rỗng chỉ trong khoảnh khắc, sau đó Phạm Tu Văn đã trở lại bình thường.
Hắn lập tức giận dữ khôn cùng!
“Kẻ mưu hại Lãnh La ta, phải chết!”
Phạm Tu Văn lật tay xuất ra đại chiêu Đạo Ẩn!
Được pháp thân Bách Kiếp Động Minh bát diệp gia trì, cả bầu trời đều là bóng ảnh của Phạm Tu Văn.
Kẻ từng đứng đầu Hắc Bảng đã trở về!
Nhạc Trùng và Đoạn Diên Hồng nhìn thấy cảnh này, tâm thần rung động mạnh mẽ!
Vu thuật của Vu Hàm lan tràn đến!
Lực lượng cửu vu còn lại bị tên bát diệp đột nhiên xuất hiện này làm cho kinh hãi!
Ầm ầm ầm!
Bóng ảnh đầy trời cùng lúc tấn công vào Vu Hàm!
Cương khí như mưa giông bão đạn!
“E rằng đây mới là thực lực chân chính của Lãnh La.” Phan Trọng kinh ngạc không thôi.
“Dù sao cũng là bát diệp mà…”
“Hắn ẩn tu mấy trăm năm, rốt cuộc tên Mạc Ly kia là thần thánh phương nào mà có thể liên tục khống chế bát diệp Phạm Tu Văn suốt ngần ấy thời gian?”
Thế tấn công của Phạm Tu Văn như phô thiên cái địa.
Cho dù là kẻ đứng đầu thập vu như Vu Hàm cũng phải chịu thiệt thòi!
“Vu Hàm đại nhân!”
“Đối thủ của các ngươi là ta.”
Đoan Mộc Sinh huy động Bá Vương Thương tấn công về phía những người còn lại.
“Còn cả ta nữa!”
Minh Thế Nhân đạp không lao tới, Ly Biệt Câu trong tay như bóng với hình.
Bọn họ đều có vũ khí thiên giai, khi đối mặt cùng cửu vu tam diệp tứ diệp cũng có thể miễn cưỡng ngăn lại một lúc.
Vấn đề là… đối phương có tới chín người!
Cho dù bọn họ là tu hành giả vu thuật, muốn thi thuật phải tiêu tốn một khoảng thời gian, nhưng Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh vốn chỉ có hai người, làm sao có thể ứng phó nổi với cửu vu?
“Thủ lĩnh!” Ánh mắt Nhạc Trùng và Đoạn Diên Hồng toé lửa!
Bọn hắn và Phạm Tu Văn đồng sinh cộng tử, hiểu nhau rất rõ.
Nhìn thấy thủ lĩnh quyết tử với địch nhân cường đại, bọn hắn sao có thể khoanh tay đứng nhìn.
Lục Châu vuốt râu nói: “Thấy rõ ràng chưa?”
Phan Trọng lập tức giải thích: “Lãnh La bị người ta khống chế, bốn huynh đệ các ngươi cũng đều là quân cờ bị lợi dụng. Bây giờ kẻ điều khiển các ngươi hiện đang ở trước mắt đó!”
“Thập vu…” Hai người Nhạc Trùng và Đoạn Diên Hồng cũng giống như Phạm Tu Văn, khi ở trên phi liễn đã thấy rõ ràng mọi chuyện.
Bọn hắn sao có thể không phẫn nộ!
Phan Trọng bước tới, khẽ nhấc tay đặt lên lưng hai người.
Ầm ầm!
Giải khai trói buộc tu vi!
Nguyên khí như dòng suối mát tràn vào toàn thân cả hai.
Lực lượng bị phong bế đã lâu cuối cùng cũng quay về cơ thể.
Lục Châu bình tĩnh nhìn bọn hắn.
Đối mặt với Các chủ Ma Thiên Các cường đại, bọn hắn làm gì có nổi ý đồ khác. Một chiêu Cửu Tự Chân Ngôn Đại Thủ Ấn vừa rồi giây giết Nhậm Bất Bình một tên cường giả thất diệp đến bây giờ bọn hắn còn chưa tỉnh táo lại.
Xảy ra cục diện như ngày hôm nay, đâu thể trách Ma Thiên Các!
Muốn trách thì phải trách kẻ đã đứng sau màn điều khiển thủ lĩnh!
Nhạc Trùng và Đoạn Diên Hồng nhìn nhau rồi nhảy xuống!
“Còn chúng ta nữa!”
Hai người gia nhập lập tức khiến áp lực đè lên cửu vu gia tăng gấp bội.
Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh có thể lấy một địch hai.
Nhạc Trùng và Đoạn Diên Hồng mỗi người đối phó với một tên.
Như vậy còn thừa lại ba tên.
Ánh mắt Lục Châu lập tức lướt về phía Vu Tức, Vu Bành và Vu Chân.
Đây là ba người mạnh nhất trong số chín người còn lại.
Vu Hàm đã bay lên cao, lơ lửng ngang tầm với Xuyên Vân phi liễn. Hắn và Phạm Tu Văn đánh nhau khó phân thắng bại.
“Cho dù có thế… các ngươi cũng không thể chiến thắng được thập vu tiên hiền!” Thanh âm Vu Hàm đầy giận dữ.
Lục Châu đột nhiên cất lời:
“Ngươi đã xem thường bản toạ.”
Lục Châu không muốn nhiều lời thêm nữa.
Trong lòng bàn tay hắn xuất hiện ba tấm thẻ Lôi Cương, hắn phất tay vung ra!
Mục tiêu là ba người Vu Tức, Vu Bành, Vu Chân!
Ba đạo Lôi Cương cường đại như sấm sét chia thành ba hướng mà lao vụt tới!
Đám người cả kinh!
Lục Châu vung ra ba tấm thẻ xong liền đứng chắp tay sau lưng, vân đạm phong khinh tiếp tục quan sát cuộc chiến!
Sấm sét lôi điện trộn lẫn với cương khí như thiên lôi cuồn cuộn đánh tới!
Ba người Vu Tức lập tức mở thuẫn phòng ngự lên.
Trốn cũng không được, đạo Lôi Cương kia có đường kính đến mấy mét.
Hoàn toàn vượt ra khỏi tầm nhận thức của mọi người.
Đây mà là Lôi Cương cái gì, là thiên lôi mới đúng nha!
Khi Vu Tức mở thuẫn phòng ngự ra, trong mắt hắn đã hiện lên sự tuyệt vọng, đồng thời trong đầu chợt xẹt qua một suy nghĩ… Chẳng lẽ thập vu tiên hiền đã sai rồi? Nếu không sao lại bị thiên lôi bổ xuống?
Oanh!
Ầm ầm!
Ba đạo Lôi Cương khổng lồ bổ trúng ba người.
Cả ba đồng thời bị đánh bay ra sau!
Phốc!
Miệng Vu Tức phun ra tiên huyết. Đột nhiên một vòng sáng màu tím thoát ra khỏi người hắn rồi tiêu tán trong không trung.
Trong lòng Lục Châu khẽ động, bên tai truyền đến tiếng thông báo của Hệ thống.
[Ting ! đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 100 điểm công đức.].
Xác suất một kích tất sát chỉ có 1% mà hắn cũng đụng phải. Hết cách, là do ngươi xui thôi!
Lục Châu lắc đầu… may mà trước đó hắn không có ý định dùng nhiều thẻ Lôi Cương để đổi lại xác suất một kích tất sát.
Nếu không thì bây giờ hắn đã nghèo rớt mồng tơi rồi!
Thập vu nhập vào thân xác ai, sau khi đánh giết kẻ đó cũng chỉ tính điểm công đức cho người sống…
Hai tấm thẻ Lôi Cương còn lại, một thẻ đánh bị thương, một thẻ đánh cho trọng thương!
Gần đây đúng là hắn khá may mắn.
Từ chuyện mở bảo rương thần bí tới việc Bạch Trạch đột ngột xuất hiện… kể cả 1% một kích tất sát vừa rồi đều khiến Lục Châu cảm thấy bất ngờ.
Ngay lúc Lục Châu đang suy nghĩ thì âm thanh của Vu Hàm lại truyền tới.
“Thời gian không còn nhiều. Tụ lại cùng nhau đi!” Vu Hàm bị Phạm Tu Văn hành hạ đến mức nộ hoả dâng cao, không thể nhẫn nhịn nữa.
Khi Vu Hàm vừa ra quyết định này với gương mặt dữ tợn, trong não hải phảng phất như có một giọng nói kháng nghị vang lên: Vu Hàm đại nhân… đừng tự bạo mà!
Vu Hàm vừa ngăn cản thế tấn công không ngừng nghỉ của Phạm Tu Văn vừa nói: “Mặt mũi của thập vu tiên hiền đã bị các ngươi làm mất hết! Chỉ mong việc này sẽ cảnh tỉnh hậu nhân Vu Tộc!”
“Chúng ta thề chết cũng quyết đi theo Vu Hàm đại nhân!”
Bát vu còn lại đồng thanh nói!
Lục Châu quả quyết hạ lệnh: “Bay lên!”
“Đồ nhi tuân mệnh!” Tiểu Diên Nhi và Chiêu Nguyệt lập tức điều động nguyên khí điều khiển Xuyên Vân phi liễn.
Thừa dịp Vu Hàm còn đang bị Phạm Tu Văn cuốn lấy, đại trận cũng không còn hiệu quả, Xuyên Vân phi liễn có thể rời đi bất cứ lúc nào.
Toàn thân phi liễn toả sáng.
Ông !
Bay về phía bên ngoài đại trận.
“Tam sư huynh, tứ sư huynh!”
Minh Thế Nhân thu lại Ly Biệt Câu, cười nói: “Lão tử đánh không lại hai ngươi… không hổ là thập vu tiên hiền!”
Thân hình hắn loé lên bay nhanh ra sau! Đại thần thông thuật!
Đoan Mộc Sinh cũng thế, hắn thu hồi Bá Vương Thương lại. “Đại trượng phu co được dãn được! Lần sau sẽ tái chiến!”
Còn lại Nhạc Trùng và Đoạn Diên Hồng đều sửng sốt!
Pháp thân Phạm Tu Văn bộc phát, quát to: “Mạc Ly! Lãnh La ta cho dù chết… cũng sẽ không để ngươi sống yên!”
“Thủ lĩnh!”
“Nhạc Trùng, Đoạn Diên Hồng! Nếu sợ chết thì đi nhanh lên! Những kẻ ở đây để Lãnh La ta ngăn chặn!"
Lãnh La đứng cách Vu Hàm quá gần… Pháp thân của hắn đã bị xúc tu của Vu Hàm quấn chặt lấy.
Hai người kẻ tám lạng, người nửa cân, để xem ai có thể chống chọi đến phút cuối cùng!
Dù sao Vu Hàm cũng bị hạn chế về mặt thời gian! Lấy cứng chọi cứng thì hắn không bằng Phạm Tu Văn!
Thế nên dùng vu thuật để tự bạo là cách lựa chọn tốt nhất!
Trong một thời gian ngắn bộc phát ra toàn bộ lực lượng, cùng đối phương đồng quy vu tận!
Dù sao bọn hắn vốn cũng là người chết!
Chẳng sợ tử vong!
Đám tu hành giả mặc hồng bào nghe thấy thế liền nhanh chân chạy trốn, liều mạng bay ra xa!
Nguyên Thần cảnh có đại thần thông thuật có thể chạy kịp.
Nhưng bọn hắn thì quá chậm!
“Tuy không sinh cùng ngày cùng tháng nhưng nguyện chết cùng tháng cùng ngày!” Nhạc Trùng và Đoạn Diên Hồng không hề rời đi mà bay về phía Vu Hàm!
Ba toà pháp thân đứng sừng sững !
Trong khoảnh khắc khi Xuyên Vân phi liễn vừa bay ra khỏi đại trận.
Cả khu vực đại trận như vỡ ra.
Lấy Vu Hàm làm trung tâm, năng lượng của bát vu tụ lại rồi bạo liệt ra ngoài!
Bạn cần đăng nhập để bình luận