Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1835: Đại hạn thọ mệnh

“Bọn hắn lợi dụng lẫn nhau mà thôi, không tính là làm việc dưới trướng. Nếu Đại Uyên Hiến bị hủy, Thái Hư cũng không tránh được một kiếp. Thánh hung và các tộc trong Đại Uyên Hiến đạt thành hiệp nghị cân bằng với Thái Hư, bọn hắn chịu trách nhiệm bảo vệ Thiên Khải Chi Trụ, còn Thái Hư sẽ phải nhượng bộ một bước. Cho nên… Đại Uyên Hiến có được ánh mặt trời cũng là chuyện dễ hiểu.” Đoan Mộc Điển nói.
“Thực lực của Thái Hư cũng có thể tiếp quản Đại Uyên Hiến, vì sao bọn hắn không làm như vậy?”
“Thái Hư vẫn đang làm đó thôi, như ta và Nghiêm Mạc Hồi chính là một phần của kế hoạch đó. Nhưng mà… muốn thay thế tất cả bọn hắn là việc rất khó khăn. Thôn Than có Mạnh Chương thủ hộ, Đại Uyên Hiến có thánh hung và Vũ Hoàng, đều là thần minh.”
Đám người nghe mà cảm khái không thôi. Trước đó luôn cảm thấy bản thân rất lợi hại, sau khi nhảy ra khỏi miệng giếng mới biết đất trời bao la thế nào.
Nhân loại tồn tại qua hàng tuế nguyệt, cũng có vô số cường giả còn lưu lại. Rất nhiều người đã an nghỉ dưới nấm mồ, một số thì lựa chọn tồn tại trên nhân gian bằng các hình thức khác. Như Đế Nữ Tang, Vương Tử Dạ, Trấn Nam Hầu… bọn hắn có tính là vĩnh sinh không?
Lục Châu nhìn về phía Đoan Mộc Điển: “Ngươi dự định ở lại Đôn Tang vĩnh viễn?”
Đoan Mộc Điển sửng sốt, không biết nên trả lời thế nào. Hắn không cho rằng có thế lực nào khác rung chuyển được địa vị của Thái Hư, kể cả Đại Uyên Hiến.
“Bây giờ ngươi là đại thánh nhân của Ma Thiên Các, nếu có một ngày Ma Thiên Các cần ngươi, ngươi có dám đứng ra không?” Lục Châu hỏi thẳng.
Tất cả mọi người quay đầu nhìn Đoan Mộc Điển, chờ đợi câu trả lời của hắn.
Đoan Mộc Điển không cự tuyệt mà chỉ thở dài: “Quen biết ngươi đúng là vận đen tám đời của ta.”
Đám người nở nụ cười. Đây cũng là một loại đồng ý.
“Ngươi sẽ đến tịnh đế song liên bế quan tu hành?” Đoan Mộc Điển hỏi.
“Bọn hắn đều đã được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng. Lão phu tin tưởng ngàn năm sau, các đồ đệ của lão phu đều trở thành cao thủ nhất đẳng.”
“Ngàn năm…” Đoan Mộc Điển khẽ sửng sốt, “Một khi hiện tượng mất cân bằng kết thúc, vị trí của các ngươi sẽ bị Cán Cân Công Chính cảm ứng được.”
“Việc nên đến thì cũng sẽ đến thôi.”
“Thôi được, chúng ta kề vai chiến đấu nhiều năm, đã cùng trải qua sinh tử đâu chỉ có lần này. Nhưng mà ta phải nói trước, mấy chuyện biết rõ kết quả còn tự tìm đường chết là ta không làm đâu nha.” Đoan Mộc Điển nói.
Đám người lại nở nụ cười.
“Nhìn lão phu giống loại người ngu xuẩn đó?” Lục Châu nói.
“Vậy thì không đến mức.” Đoan Mộc Điển cười đáp. “Phải rồi lão Lục, ngươi cấu kết với Bạch Đế từ bao giờ hả? Đó không phải là nhân vật tầm thường đâu.”
Lục Châu cũng đang buồn bực vấn đề này. Thân phận và địa vị của Bạch Đế không đơn giản, người như vậy còn cần chính mình làm gì cho hắn?
Càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này có liên quan đến các đồ đệ, tựa như Lam Hi Hoà nhìn trúng Diệp Thiên Tâm vậy. Nhưng mà Bạch Đế làm sao biết tới Ma Thiên Các, lại còn tính toán được Ma Thiên Các sẽ đi tới mà chờ đợi sẵn ở Tác Ngạc?
Nghĩ tới đây, Lục Châu nói: “Không cần biết hắn có mục đích gì, phàm là người được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng thì đều phải tu hành cẩn thận, nếu gặp được cường giả lạ mặt thì phải tránh né, ẩn giấu bản thân, không thể tuỳ tiện tin tưởng người lạ.”
Các đệ tử khom người đáp: “Vâng.”
Ba ngày sau.
Trên Ma Thiên Các.
Kim Đình Sơn không thay đổi gì nhiều, bình chướng vẫn còn, cây cối xanh um tươi tốt, cảnh sắc tươi đẹp, không khí dễ chịu. Động diện bích vẫn còn nguyên, luyện võ tràng cũng không ai động đến.
Lục Châu không đến thẳng tịnh đế song liên mà trở về Ma Thiên Các trước. Thân phận Đoan Mộc Điển đặc thù nên đành tiếp tục lưu lại ở Đôn Tang.
Nhìn các bậc thang không nhuốm bụi trần, đại điện không phủ bụi và mạng nhện, đám người Ma Thiên Các cảm khái vô cùng.
“Sư phụ, hình như có người thường xuyên đến Ma Thiên Các quét dọn.” Minh Thế Nhân và Chư Hồng Cộng đi một vòng rồi trở về đại điện bẩm báo.
“Là người của lục sư tỷ sao?” Tiểu Diên Nhi hỏi.
“Có thể lắm.” Diệp Thiên Tâm cũng không xác định.
Chư Hồng Cộng nói: “Sư phụ danh chấn Đại Viêm, không biết có bao nhiêu người sùng bái. Một số người thực lực cao có thể đi vào trong bình chướng, thuận tay quét dọn Ma Thiên Các cũng là bình thường.”
Hắn vừa dứt lời, bỗng đâu có một tu hành giả mặc trang phục trẻ em từ bên sườn núi bay lướt tới.
“Ai dám xông vào Ma Thiên Các?!” Vu Chính Hải quát lên.
Đạo đồng kia bay tới trước mặt mọi người, đầu tiên quan sát Lục Châu một chút rồi mới dè dặt hỏi: “Xin hỏi tiền bối có phải là Lục các chủ Ma Thiên Các không?”
Lục Châu nhìn hắn: “Ngươi tìm lão phu có việc gì?”
Đạo đồng lập tức đáp xuống, quỳ rạp dưới đất, lệ rơi đầy mặt nói: “Ta rốt cuộc cũng chờ được ngài, Lục các chủ!”
Cái quỳ này khiến mọi người nghi hoặc không thôi, nhưng không ai tiến lên ngăn hắn lại.
Lục Châu cau mày: “Nói rõ sự tình.”
Đạo đồng kia khóc lóc một lát mới nói: “Lục các chủ, là ta đây, ngài không nhớ ta sao?”
Lục Châu lắc đầu. Đời này hắn đã gặp quá nhiều người, không thể nhớ được hết mọi gương mặt.
“Ta là đồng tử dưới trướng Trần đại thánh nhân đây!” Đạo đồng khóc lóc nói.
“Là ngươi?”
Lục Châu có chút ấn tượng, lúc trước đi tới tịnh đế song liên tìm kiếm Trần Phu, bên canh Trần Phu đúng là có một đạo đồng, chỉ là không ai chú ý đến sự tồn tại của hắn.
Đạo đồng nói: “Ta đã ở đây chờ ngài ba mươi năm, trọn vẹn ba mươi năm! Trần đại thánh nhân lệnh cho ta đến tìm ngài, mời ngài đến gặp ngài ấy một lần cuối.”
“Một lần cuối?” Đám người kinh ngạc hỏi.
Đạo đồng nói: “Trần đại thánh nhân sắp đến đại hạn thọ mệnh, sợ là không còn nhiều thời gian. Tâm nguyện cuối cùng của ngài ấy chính là được gặp ngài một lần!”
Phanh phanh phanh!
Đạo đồng dập đầu với Lục Châu ba cái rồi nói tiếp: “Cầu Lục các chủ khai ân!”
“Đại thánh nhân có ít nhất 160.000 năm thọ mệnh, Trần Phu tuy sống đã lâu nhưng còn cách đại hạn một khoảng. Lão phu chỉ mới rời đi hơn trăm năm, vì sao lại phát sinh biến cố này?” Lục Châu kỳ quái hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận