Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1117

Trên đường đi bọn hắn vẫn đang nghĩ phải làm sao để Thẩm Phán Giả đại nhân tha thứ cho lần hành động thất bại này, lại thêm hai tên đồng bọn chết, tâm tình của bốn người vô cùng khó chịu.
Vừa rời khỏi khu vực thung lũng, bốn tên Hắc Ngô Vệ chợt cảm thấy bất thường. Bọn hắn biết rõ “thông đạo” nằm ở đâu, bốn người đồng loạt ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn về phía chân trời.
Nơi đó có một toà pháp thân Thiên Giới Bà Sa tám Mệnh Cách cao bảy mươi lăm trượng!
Sau khi thành công ngưng tụ Thiên Giới Bà Sa, mỗi khi khai một viên Mệnh Cách pháp thân sẽ cao thêm năm trượng, sau khi khai viên Mệnh Cách thứ sáu thì phải khai tiếp Mệnh Quan. Qua một Mệnh Quan sẽ cao thêm năm trượng nữa.
Mệnh Quan có thể được xem là một “kỳ thi lên cấp”, sau khi thông qua sẽ thu hoạch được các loại năng lực đặc thù, chẳng hạn như “năng lực dung hợp Mệnh Cách”. Nếu không vượt qua thì xem như không có duyên với Mệnh Cách thứ bảy. Nếu thiên phú quá kém, hoặc khu vực Mệnh Cung quá nhỏ thì đến cơ hội được thi lên cấp cũng không có.
Trong mắt Hắc Ngô Vệ, tu hành giả khai tám Mệnh Cách như Vũ đại nhân chính là thiên tài chỉ có thể ngưỡng vọng.
“Vũ đại nhân vì sao vừa đến lại muốn trở về?”
“Sao phải gấp gáp như vậy?”
Đám Hắc Ngô Vệ nghi hoặc khó hiểu.
Tên đội trưởng cau mày nói: “Thông đạo vừa mở không bao lâu, Vũ đại nhân hẳn là có việc gấp cần trở về xử lý, việc này đối với chúng ta mà nói thì là chuyện tốt… Tiếp theo chúng ta cần phải tìm một chỗ để chữa thương, tịnh dưỡng.”
“Vậy thương thế tự tạo này chẳng phải là thừa rồi sao?”
“Trước mắt cứ báo cáo mọi việc lên cho Hắc Tháp nghị hội đã.”
“Vâng.”
Tên Hắc Ngô Vệ đứng bên trái lấy ra một tấm hắc sắc phù chỉ, vừa định thiêu đốt thì toà hắc liên trên cao đang xoay tròn đột nhiên dừng lại.
“Hả? Đó là cái gì?”
“Là người lúc nãy!”
“Sống chết có số, ta đã khuyên ngăn mà hắn lại không nghe, không thể oán người khác được.”
Bọn hắn đã nhìn thấy Lục Châu cưỡi Đế Giang phi hành thẳng về phía toà hắc liên khổng lồ.
Hắc liên đã cảm ứng được động tĩnh bên dưới nên dừng lại. Vũ Quảng Bình đứng trong phần đầu pháp thân mang theo vẻ hưng phấn, sau đó hờ hững cúi đầu nhìn về phía Lục Châu.
“Hửm? Thiên Giới Bà Sa?”
Thú vị.
Vũ Quảng Bình là một trong tứ đại Thẩm Phán Giả của Hắc Tháp nghị hội, cũng là một trong những cường giả tám Mệnh Cách. Hắn khẽ lắc đầu.
Lục Châu đã nhìn thấy cường giả tám Mệnh Cách, hắn nhảy khỏi người Đế Giang, dặn dò: “Chờ lão phu trở về.”
Cạp !
Đế Giang rất nghe lời rời khỏi khu vực này, đứng ở phía chân trời chờ đợi. Lục Châu tiếp tục bay lên cao. Khi chỉ còn cách toà hắc liên mấy chục trượng, phía trên chợt truyền xuống một tiếng nói như kinh lôi:
“Nhỏ yếu.”
Trước mặt Lục Châu đột nhiên xuất hiện một hắc sắc huyễn ảnh, sau đó ngàn vạn đạo trọng ảnh đánh tới.
Lục Châu nhướng mày, trực giác nói cho hắn biết kẻ này vô cùng nguy hiểm. Bàn tay Lục Châu lập tức bóp nát tấm thẻ Miễn Dịch Sát Thương.
Quanh thân Lục Châu xuất hiện một toà Phật Tổ kim thân, khác với lúc trước, toà Phật Tổ kim thân này ngồi xếp bằng trên liên đài toả kim quang lóng lánh đến chói mắt.
Oanh phanh phanh!
Đòn tấn công như vũ bão đánh vào Phật Tổ kim thân, kim quang loé lên bao trùm hắc quang, cuối cùng hắc quang tiêu tán toàn bộ.
Năm tên Hắc Ngô Vệ há hốc mồm, tim như muốn ngừng đập, con ngươi co rụt lại nhìn toà Phật Tổ kim thân. Phật Tổ áp hắc liên?
Vũ Quảng Bình thi triển hắc sắc cương ấn đầy trời, vốn cho rằng trong nháy mắt lão nhân kia sẽ mất mạng, không ngờ vô số chưởng ấn đánh vào toà pháp thân kia lại như kẹo đường gặp nước tan biến không còn gì.
Hắc bào nhoáng lên, Vũ Quảng Bình xuất hiện trước mặt Lục Châu, trong mắt tràn đầy nghi hoặc: “Ngươi có thể ngăn cản chưởng ấn của bản toạ?”
Lục Châu vung tay lên, không đợi cho thời hạn của thẻ Miễn Dịch Sát Thương kết thúc, tấm thẻ Một Kích Chí Mạng bản cường hoá đã vỡ vụn.
“Nhận một chưởng của lão phu!” Không thèm trang bức với ngươi.
Trong tay Lục Châu, một vòng xoáy ngược chiều kim đồng hồ xuất hiện tạo thành một chưởng ấn đánh về phía Vũ Quảng Bình. Chưởng ấn không môn không phái, trông chẳng khác nào một chưởng ấn bình thường mộc mạc giản dị.
Vũ Quảng Bình chẳng thèm ngó ngàng tới, hờ hững tung ra một hắc sắc chưởng ấn lớn gấp mấy lần vừa rồi.
Phốc!
Kim sắc chưởng ấn trông vô cùng bình thường kia không hề bị ảnh hưởng mà ngược lại còn đâm xuyên qua hắc sắc chưởng ấn khiến nó tiêu tán giữa không trung.
Hả?
Vũ Quảng Bình nhíu mày, lạnh lùng gọi: “Pháp thân.”
Toà pháp thân Thiên Giới Bà Sa bảy mươi lăm trượng xuất hiện bao bọc lấy hắn, ý đồ muốn ngăn trở kim sắc chưởng ấn. Đáng tiếc kim sắc chưởng ấn vẫn vững như thành đồng đánh tới, toà pháp thân màu đen bỗng nứt toác ra.
Sắc mặt Vũ Quảng Bình đại biến, thân thể bị đánh văng ra khỏi pháp thân, máu tươi phun đầy trời. Toà pháp thân sừng sững vỡ tan ra thành từng mảnh. Kim sắc chưởng ấn tiếp tục đánh tới.
Bốn tên Hắc Ngô Vệ nhìn chằm chằm vào trong mây mù, nhưng sau khi kim chưởng khuất bóng sau tầng mây, mọi thứ trở nên yên tĩnh đến lạ thường, bọn hắn không tài nào quan sát được tình hình nơi đó.
Có lẽ vừa rồi chưởng ấn của Vũ đại nhân đã tiêu diệt toàn bộ Mệnh Cách của lão nhân kia rồi. Phật Tổ kim thân sao có thể chống đỡ được chưởng ấn của cường giả tám Mệnh Cách?
Vũ Quảng Bình nhìn kim chưởng đang vọt tới trước mặt mình với vẻ không thể tin nổi. Hắn điều động toàn bộ lực lượng trong cơ thể áp súc vào hai tay, che ở phía trước.
Nhưng khi chưởng ấn đánh tới, tiếng răng rắc vang lên, hai tay hắn bị đánh tan nát thành bột mịn.
“A !”
Chưởng ấn ập lên người Vũ Quảng Bình. Tiếng hét thảm vang vọng giữa bầu trời, một đạo sấm sét đánh xuống ‘đùng’ một tiếng, lát sau thiên không trở nên yên tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.
“Vũ đại nhân… thế nào rồi…”
“Thông đạo đóng lại!”
Bốn tên Hắc Ngô Vệ ngơ ngác nhìn về phía chân trời.
[Ting ! đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 10.000 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 5.000 điểm.].
Bạn cần đăng nhập để bình luận