Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1820: Thẻ Chí Tôn

Đại Uyên Hiến nằm trên một ngọn đồi khổng lồ, xung quanh là vách núi cheo leo hiểm trở, mây mù lượn lờ, hung thú bay tới bay lui xung quanh như đang tuần tra. Trông nó khá giống Thiên Khải Chi Trụ ở Thôn Than, chỉ khác là rộng lớn hơn vạn lần, khí thế ngút trời.
“Đây… là Đại Uyên Hiến?” Nhan Chân Lạc mấp máy môi, tán thưởng vô cùng.
Khổng Văn lẩm bẩm: “Không ngờ có một ngày ta đến được Đại Uyên Hiến… đời này đáng giá!”
Đám người Ma Thiên Các đều có suy nghĩ này, kể cả Lục Châu.
Thân là người xuyên không, Lục Châu tiếp thu tri thức giáo dục hiện đại, Địa Cầu cũng có rất nhiều nơi khiến người thán phục, nhưng so sánh với nơi này thì lại chẳng là gì.
Đoàn người đáp xuống một ngọn núi nằm trong dãy núi non trùng điệp, là một nơi rất thích hợp để ẩn thân. Đứng từ đây có thể quan sát được Đại Uyên Hiến.
Diệp Thiên Tâm đứng trên đầu Thừa Hoàng, nhìn về phía Thiên Khải Chi Trụ đằng xa, bỗng lên tiếng: “Mọi người có cảm thấy Đại Uyên Hiến phát ra ánh sáng không?”
Hắc sắc mê vụ vờn quanh không trung, nhưng xung quanh Thiên Khải Chi Trụ lại có rất ít mê vụ, thậm chí còn có tia sáng từ trên trời rọi xuống.
Thấy cảnh này, Minh Thế Nhân hừ lạnh một tiếng: “Đoan Mộc thánh nhân đã nói, thủ hộ giả ở Đại Uyên Hiến có thể là thượng cổ thánh hung. Loại hung thú cao tầng như bọn chúng sao lại cam nguyện bị nhân loại giẫm lên đầu? Nhưng nhìn cảnh này mới biết, hẳn bọn hắn đã sớm cấu kết với nhau, làm đủ việc xấu.”
Đám người gật đầu. Bốn vị trưởng lão đang quan sát tới chân Thiên Khải Chi Trụ bỗng nói: “Đó là cái gì?”
Nơi đó có rất nhiều cự nhân cao mười trượng, làn da xám xịt như tảng đá, mái tóc đỏ rực, sau lưng có màu xanh biếc, mỗi cự nhân đều có ba cái đầu mọc ngang hàng dàn thành một đường thẳng.
“Một trong sáu dị tộc, tộc người Tam Thủ.” Tần Nại Hà đáp.
“Đúng vậy, chính là tộc Tam Thủ. Trước đó chúng ta đã hủy diệt tộc Quán Hung, không ngờ tộc Tam Thủ lại xuất hiện ở chỗ này.”
“Sư phụ, chúng ta nên làm gì đây?” Đám người nhìn về phía Lục Châu.
Đại Uyên Hiến nằm trên cao nguyên vững như tường đồng vách sắt, tuỳ tiện xông vào e là cửu tử nhất sinh.
Lục Châu đứng chắp tay sau lưng nhìn về phía Đại Uyên Hiến, không hiểu sao lại cảm thấy rất quen thuộc, tựa như hắn đã từng tới đây. Có lẽ vì Cơ Thiên Đạo khi trước đã thi triển thủ đoạn kỳ diệu nào đó để cướp đi hạt giống Thái Hư nên hắn mới sinh ra cảm giác này.
Lục Châu quay đầu nói với mọi người: “Những người khác chờ ở nơi này, không được đến gần Đại Uyên Hiến. Diên Nhi đi cùng vi sư.”
Tiểu Diên Nhi vừa hưng phấn vừa khẩn trương gật đầu. Những người còn lại thì khom người tuân mệnh.
Hải Loa bỗng nói: “Sư phụ, đồ nhi cũng muốn đi cùng người…”
Lục Châu nhìn nàng: “Đại Uyên Hiến cực kỳ nguy hiểm, ngươi thật sự muốn đi cùng?”
“Xin sư phụ đồng ý.” Hải Loa quỳ xuống nói.
Lục Châu thở dài một tiếng: “Ngươi vốn là đứa trẻ bị vứt bỏ trong bí ẩn chi địa, Lạc Tuyên nuôi ngươi lớn. Theo quan điểm của vi sư, bí mật về thân thế của ngươi không cần biết cũng được. Nhưng mà… nếu ngươi đã khăng khăng một mực như vậy, vi sư sẽ tôn trọng quyết định của ngươi.”
Trên đời này thứ khó nói rõ ràng nhất chính là quan hệ máu mủ.
Hải Loa dập đầu xuống đất: “Tạ ơn sư phụ.”
Lục Châu nói: “Trong tay Diệp Thiên Tâm có một khối ngọc phù truyền tống, nếu có nguy hiểm, các ngươi phải lập tức rời đi.”
“Vâng.” Diệp Thiên Tâm đáp.
Cân nhắc tới điểm đặc thù của Bạch Trạch, mà Đại Uyên Hiến rất có thể có thánh hung, Lục Châu quyết định để nó ở lại đây.
Mang theo Tiểu Diên Nhi và Hải Loa, Lục Châu đạp không bay về phía Đại Uyên Hiến, hai đồ đệ bay theo sau lưng hắn.
Ba người bay thẳng một đường, khi đến gần khu vực Đại Uyên Hiến, đám người Tam Thủ bên dưới đã phát hiện ra ba thầy trò, lập tức ngẩng đầu nhìn.
Ánh mắt đám người Tam Thủ loé lên tựa như phát hiện con mồi, ai nấy đều bắt đầu ném đá lên không trung.
“Sư phụ, hình như bọn hắn không biết bay.” Tiểu Diên Nhi cười nói.
Thân pháp nàng linh động, rất dễ dàng tránh thoát được đá vụn. Tốc độ phi hành của ba người cũng rất nhanh.
Đám người Tam Thủ kêu lên ô ô a a, âm thanh vang vọng tới chân trời. Nghe được tiếng kêu, đám hung thú ở quanh Thiên Khải Chi Trụ bắt đầu chậm rãi hội tụ.
Tiểu Diên Nhi lo lắng nói: “Sư phụ, chúng ta bị phát hiện rồi.”
“Theo sát vi sư.”
“Vâng.”
Tiểu Diên Nhi và Hải Loa theo sát hai bên trái phải. Lục Châu thi triển thần thông đại na di vừa học được, lực lượng Thiên Tướng bao phủ cả ba người. Vù.
Thân ảnh biến mất!
Đám người Tam Thủ bên dưới ngơ ngác nhìn lên không trung rồi nhìn quanh quẩn, không rõ người đã biến đi nơi nào. Bầy hung thú vừa kéo tới cũng bay vòng vòng tìm kiếm, sau đó mộng bức tại chỗ.
Đám người Ma Thiên Các đứng trong khe núi đều tròn mắt kinh ngạc.
“Các chủ vừa thi triển đại thần thông sao?”
“Không giống lắm, đại thần thông thuật sẽ không vô duyên vô cớ biến mất như thế.”
“Chẳng lẽ là thời gian tĩnh chỉ?”
“Có thể.”
Lục Châu có được Thời Chi Sa Lậu, bọn hắn cho rằng đây là tác dụng của nó cũng rất bình thường.
Cùng lúc đó.
Lục Châu, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đã xuất hiện dưới chân Đại Uyên Hiến. Trước mặt ba người là một ngọn núi đen như mực trông như tường thành, mà phía bên kia ngọn núi lại thấp thoáng có tia sáng rọi vào.
Ba người nhìn quanh.
Đúng lúc này, một cự nhân tộc Tam Thủ cao tới ngàn trượng bước ra khỏi bóng tối, ba đầu sáu mắt nhìn chằm chằm vào Lục Châu, ba cái miệng há ra, trầm giọng nói:
“Kẻ dám đến gần Đại Uyên Hiến đều phải chết!” Nói xong, cự nhân vung cánh tay quét về phía Lục Châu.
Tiểu Diên Nhi và Hải Loa khẩn trương tới cực điểm. Lục Châu lạnh nhạt nhìn cự nhân, thản nhiên lấy tấm ngọc bài của Bạch Đế giơ ra.
Cự nhân Tam Thủ lập tức dừng tay, trừng mắt nhìn tấm ngọc bài trong tay Lục Châu với vẻ phức tạp.
Lục Châu hừ một tiếng: “Còn không mau dẫn lão phu vào Đại Uyên Hiến?”
“Chết đi !” Cự nhân rít lên một tiếng, vung tay đánh tới.
Lục Châu lại lần nữa thi triển thần thông đại na di, mang theo Tiểu Diên Nhi và Hải Loa xuất hiện ở phía sau cự nhân Tam Thủ, tung ra một chưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận