Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1988: Trong vòng ba chiêu, lão phu tất giết ngươi

Lục Châu lắc đầu: “Lão phu muốn xử trí hắn thế nào không đến lượt ngươi chỉ tay năm ngón, càng không có tư cách nhúng tay. Lão phu chỉ hỏi một câu: có thả người hay không?”
“Uy hiếp bản đế?” Trấp Quang Kỷ nhíu mày.
Huyền Dặc đế quân cảm thấy không khí hết sức căng thẳng, nghĩ tới tu vi lão sư còn chưa trở lại đỉnh phong, nếu thật sự đánh nhau thì rất dễ bị bại lộ thân phận, kéo theo đám người Thánh Điện để mắt tới, hắn bèn nói xen vào:
“Trấp Quang Kỷ, khuyên ngươi một câu, tốt nhất nên thu tay lại. Chỉ sợ ngươi chịu không nổi thủ đoạn của Lục các chủ đâu.”
Hắc Đế sống đến từng tuổi này cũng chưa bị ai doạ bao giờ, bật cười nói: “Vậy bản đế phải lĩnh giáo một phen.”
Đến cũng đến rồi. Nếu không thử giao thủ mà đã nhận thua rời đi thì hắn không phải là Hắc Đế.
Huyền Dặc đế quân hừ một tiếng: “Ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ. Ở trước mặt Lục các chủ, dù là lão gia hoả Thượng Chương kia cũng phải lễ nhượng ba phần. Nếu quá phận sẽ khiến đám người Thánh Điện chú ý tới nơi này. Đây là Thái Hư, không phải nơi Hắc Đế ngươi có thể giễu võ giương oai.”
Đạo đồng: ?
Liên quan gì ta?
Hắc Đế nhíu mày nhìn Lục Châu, ý đồ muốn cảm ứng tu vi đối phương nhưng chỉ thấy một đại dương mênh mông, không cách nào phán đoán chính xác.
Trong lòng hắn cũng rất hồ nghi. Nếu Thượng Chương thật sự cũng phải lễ nhượng người này thì hẳn đây phải là đại nhân vật, tại sao hắn chưa từng nghe nói tới?
Thế là Hắc Đế khinh thường nói: “Trong Thái Hư, số người lọt được vào mắt bản đế không tới một bàn tay. Ngươi là ai chứ?”
Vầng sáng Chí Tôn trên người Hắc Đế càng lúc càng cường thịnh, gần như bao trùm toàn bộ không trung.
Kỳ thực Lục Châu cũng không muốn giao thủ với đại Chí Tôn và thiên Chí Tôn. Thứ nhất là vì tu vi hắn còn chưa đủ nghiền ép đối phương, thứ hai là vì sợ bại lộ thân phận thật sự.
Nhưng sự tình phát triển không quá thuận lợi.
Lục Châu không trả lời câu hỏi của Trấp Quang Kỷ mà nói: “Chỉ bằng ngươi?!”
Vừa nói xong, Lục Châu hoá thành lưu tinh, tay cầm Vị Danh đâm xuyên chín tầng mây!
Đám người ngừng thở, không ai ngờ được Lục Châu lại đột ngột xuất thủ. Ai nấy đều kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên trời.
Sắc mặt Hắc Đế trở nên ngưng trọng, lòng bàn tay đẩy về phía trước.
Ầm!
Trong khoảnh khắc mũi kiếm chạm vào lòng bàn tay Hắc Đế, lực lượng không gian trở nên vặn vẹo.
Huyền Dặc đế quân cực kỳ hoảng sợ, hiệu lệnh cho đám người Huyền Dặc điện lui về sau thật xa, Thượng Chương Đại Đế lăng không bay lên bảo hộ trước người Tiểu Diên Nhi và Hải Loa, đưa các nàng lùi về phía sau.
“Xoẹt !”
Âm thanh bén nhọn kích thích màng nhĩ đám người, ai cũng phải đưa tay lên bịt tai lại.
Hắc Đế nhíu mày nhìn Vị Danh Kiếm: “Hư cấp?”
Trên mũi kiếm xuất hiện lam sắc điện hồ như du long rồng lượn.
Hả?
Trực giác nói cho Hắc Đế biết, thứ này rất nguy hiểm. Thân ảnh hắn lập tức lấp loé, trong chớp mắt xuất hiện cách đó ngàn mét.
“Giam cầm!”
Hắc Đế hét lớn một tiếng, âm thanh như kinh lôi dập dờn tản ra bốn phía. Trong phương viên ngàn mét xuất hiện một không gian bị giam cầm, hắc sắc bình chướng vây bọc ở xung quanh.
Hắc Đế vỗ ra một chưởng, đáng tiếc đánh hụt. Lục Châu và Vị Danh Kiếm đồng thời biến mất.
Chân đại na di.
“Ở đây này.” Trên đỉnh đầu ngàn mét, cũng chính là phần rìa của không gian bị giam cầm, Lục Châu cầm kiếm đứng giữa trời.
Lực lượng Thiên Tướng và lực lượng Thiên Đạo bắn ra thiểm điện, đâm thủng khu vực giam cầm.
Oanh!
“Ngươi… rốt cuộc là ai?!”
Hư ảnh Hắc Đế vọt lên, lưu lại từng đạo tàn ảnh, trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Lục Châu, mà lúc này trong không gian đã hiện ra từng đoá hắc liên ngăn trở tầm nhìn của mọi người.
“Sư phụ!” Tiểu Diên Nhi hô to một tiếng.
Huyền Dặc đế quân kinh ngạc nhìn phong gian giam cầm kia. Lão sư… vậy mà có thể giao thủ với Đại Đế rồi?
Đây chính là Hắc Đế Trấp Quang Kỷ đại danh đỉnh đỉnh nha!
Oanh!
Lại một âm thanh va chạm vang vọng giữa thiên địa, không gian giam cầm khuếch trương ra gấp trăm lần… Cả Huyền Dặc đều bị một màu đen u ám bao trùm hết bầu trời.
Hắc Đế trầm giọng nói: “Ngươi đã bị bản đế giam cầm. Tiểu Chí Tôn chung quy cũng chỉ là tiểu Chí Tôn!”
Vô số hắc liên bay lượn trong không gian, Lục Châu xuyên toa giữa đám hắc liên, không lui mà tiến.
“Ngược dòng!”
Hắc Đế vừa định ra tay đã cảm thấy thời gian đột nhiên bị trì hoãn, sau đó ngừng lại, rồi… tua ngược về trước.
Hắn kinh ngạc hô lên: “Quy tắc thời gian?!”
Thời gian một khi bị khống chế, các loại quy tắc khác chỉ có thể cúi đầu đứng phía sau. Nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất để phá vỡ thời gian trói buộc.
"A !"
Hắc Đế nổi giận gầm lên một tiếng, hắc sắc cẩm bào trên người tung bay, hai tay giang ra.
Cùng lúc đó Vị Danh Kiếm cũng lặng yên đâm tới.
“Phá!”
Một kiếm giữa trời đâm thẳng vào lồng ngực Hắc Đế. Hắc sắc pháp thân xuất hiện ngăn ở phía trước, Hắc Đế tránh thoát thời gian trói buộc, dùng hai tay kẹp Vị Danh Kiếm lại.
“Ngươi phá không được!” Hắn mỉm cười nói, “Không ngờ tiểu Chí Tôn lại có thể phát huy ra uy lực bậc này, bản đế thừa nhận ngươi có chút bản sự. Nhưng mà… còn chưa đủ!”
Ầm!
Hai tay hắn xoay ngang, cưỡng ép Vị Danh trở nên vặn vẹo.
Vị Danh lại biến thành hình thái ban đầu là một hòn đá màu xám xịt. Lục Châu phất tay, Vị Danh trở về trong tay hắn.
“Trong vòng ba chiêu, lão phu tất giết ngươi!” Lục Châu cao giọng nói.
Vù.
Thời Chi Sa Lậu bay ra. “Định!”
Nếu nói trước đó Hắc Đế tin chắc người trước mặt chỉ là một tiểu Chí Tôn, thì khi Thời Chi Sa Lậu xuất hiện, con ngươi hắn đột nhiên co rụt lại, toàn thân chấn động, thanh âm run run hỏi: “Đồ vật của lão ma đầu?!”
Thời Chi Sa Lậu quá đặc thù, năng lực đình chỉ thời gian khiến nó trở thành thần vật đỉnh cao. Lam sắc điện hồ như nước chảy xuôi khắp bốn phương tám hướng.
Hắc Đế lập tức tránh né. Nhưng thời gian vốn chính là quy tắc cường đại nhất, trên đời này không có ai tránh khỏi bị thời gian ăn mòn, đây là chân lý bất biến của tu hành giới.
Hắc Đế bị ngưng đọng ở giữa không trung.
Lục Châu truyền tất cả lực lượng Thiên Tướng và lực lượng Thiên Đạo vào một chưởng: Tuyệt Thánh Khí Trí!
Bạn cần đăng nhập để bình luận