Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1431

Theo lý thuyết, vừa khai tám Mệnh Cách chưa lâu đã khai tiếp Mệnh Cách thứ chín sẽ tạo thành tệ nạn “đốt cháy giai đoạn”. Nhưng bây giờ tình huống đặc thù, chỉ có thể chấp nhận. Đương nhiên làm thế thì thống khổ Lục Châu phải tiếp nhận sẽ lớn hơn bình thường rất nhiều.
Lục Châu lựa chọn một lúc, cuối cùng quyết định đặt Mệnh Cách Chi Tâm vào ô Thiên Phủ Bảo Toàn.
Xoẹt !
Rõ ràng là Mệnh Cách Chi Tâm lạnh buốt, nhưng khi tiếp xúc với Mệnh Cung lại nóng cháy như kim loại bị nung đỏ, cảm giác thiêu đốt lập tức càn quét khắp đại não.
Lục Châu không kịp đề phòng, suýt chút nữa đã đau đến hét lên.
Cũng may hắn làm người hai đời, lại có hai pháp thân làm nền tảng nên còn chống chịu được. Nếu đột nhiên ngất xỉu thì không chỉ khai Mệnh Cách thất bại mà còn hủy đi Mệnh Cách Chi Tâm.
Lục Châu rất nhanh đã thích ứng được, lặng lẽ thôi động Thái Huyền chi lực để hoá giải thống khổ.
Cùng lúc đó, Diệp Thiên Tâm và Hải Loa đứng trên lưng Thừa Hoàng quan sát phong cảnh trong bí ẩn chi địa.
Ngoài tầng mây đen dày đặc mang lại cảm giác áp bách và tuyệt vọng của ngày tận thế thì chẳng còn gì khác. Không có ngày đêm, không có bốn mùa, không có nắng ấm.
Thừa Hoàng ngoan ngoãn nằm im dưới đất.
“Sư tỷ, tỷ có cảm thấy nơi này mới là nơi nhân loại sinh tồn trước đây không?” Hải Loa đột nhiên hỏi.
Diệp Thiên Tâm mỉm cười đáp: “Bí ẩn chi địa rộng lớn vô bờ, hơn xa các giới khác. Lời muội nói cũng rất có khả năng.”
“Nhưng nơi này lại quá ác liệt, ngày ngày nếu không có cuồng phong thì cũng là mây đen mờ mịt, mưa gió sấm sét… vì sao lại như thế chứ?”
“Ta cũng không biết… tiểu sư muội, muội nhớ nhà rồi sao?”
Đối với Hải Loa, “nhà” là một định nghĩa vô cùng trầm trọng.
Từ khi nàng có ký ức, nàng đang trôi dạt trên bờ biển, bị người người đòi đánh đòi giết. Nàng mặc quần áo rách rưới, ăn quả dại trong rừng, dùng trời làm chăn, dùng đất làm giường. Nàng vốn không có nhà.
Cho đến khi gặp sư phụ, được sư phụ đưa về Ma Thiên Các, được mọi người quan tâm chăm sóc, nàng không còn bị người khác bắt nạt, cũng không cần lẩn trốn khắp nơi, sống tha phương cầu thực. Đối với nàng mà nói, Ma Thiên Các chính là nhà.
Cho dù Lạc Tuyên, mẹ nuôi của nàng, nói rằng nàng đến từ bí ẩn chi địa, bí ẩn chi địa mới là nhà nàng… nhưng Hải Loa không hề cho là như vậy.
Nhà là nơi tránh gió tránh mưa, có thể trở về bất cứ lúc nào, có những thứ thuộc về nàng. Bí ẩn chi địa không thể gọi là nhà.
“Ma Thiên Các mới là nhà của muội.” Hải Loa nói.
Diệp Thiên Tâm đi tới sờ đầu nàng, mỉm cười nói: “Ừ.”
Đảo mắt đã hai ngày trôi qua.
Trong sơn động.
Lục Châu nhìn chằm chằm Mệnh Cách Chi Tâm trong Mệnh Cung. Thống khổ suốt hai ngày đã làm hắn quen thuộc.
Cũng may đây là viên Mệnh Cách thứ ba sau khi vượt qua Mệnh Quan, nếu không thống khổ sẽ còn gia tăng gấp mấy lần.
Xoẹt !
Mệnh Cách Chi Tâm hoàn toàn chìm hẳn vào Mệnh Cung, cơn đau lập tức ập đến. Lục Châu vội vàng mặc niệm thần thông Thiên thư để Thái Huyền chi lực bao bọc toàn thân, giảm đi thống khổ phần nào.
Nhìn vào khu vực Mệnh Cách, Lục Châu phất tay. “Thu!”
Viên Mệnh Cách Chi Tâm bay ra ngoài.
Khu vực lõm vào trên Mệnh Cung bắt đầu tạo thành vòng xoáy, không ngừng hấp thu sinh mệnh của hắn.
Lục Châu gật đầu, cuối cùng cũng tiến vào giai đoạn hai.
Lần trước dùng Thanh Thiền Ngọc, Lục Châu có hơn tám ngàn năm thọ mệnh, dư sức cho Mệnh Cung hấp thụ. Hắn yên tâm cất kỹ Mệnh Cách Chi Tâm, nhắm mắt lại lĩnh hội Thiên thư.
Cùng lúc đó.
Lục Ngô nằm trong khu vực bí ẩn khuất giữa ba ngọn sơn phong, buồn chán nhìn xung quanh.
Bình thường giờ này nó đã ra ngoài tìm một ít hung thú nhỏ yếu để chơi đùa… nhưng bây giờ nó chỉ có thể nằm chờ ở đây.
Soạt !
Đoan Mộc Sinh đột nhiên ngồi dậy, mờ mịt nhìn xung quanh, đầu óc một mảnh trống không tựa như vừa ngủ một giấc thật dài.
“Tỉnh rồi à?” Lục Ngô nói.
Đoan Mộc Sinh giật mình nhảy dựng lên, theo bản năng cầm lấy Bá Vương Thương.
“Lại là ngươi?” Đoan Mộc Sinh nói.
“Ngươi đã nhập ma. Sư phụ ngươi có đến… từ giờ trở đi… ngươi ở lại nơi này.”
“Sư phụ?” Đoan Mộc Sinh nghi hoặc hỏi.
Thế là Lục Ngô hao mất nửa canh giờ mới kể lại xong chuyện phát sinh trên Hồ Tâm đảo. Lục Ngô nói năng vẫn chưa hoàn toàn lưu loát, vì trước đó nó không dùng ngôn ngữ của nhân loại để nói chuyện với nhiều người.
Sau khi rõ ràng chân tướng, Đoan Mộc Sinh mới thả Bá Vương Thương xuống đất nói: “Sư phụ ta đang ở đây?”
“Lão tặc… lấy Mệnh Cách Chi Tâm của ta đi rồi… đã hứa sẽ trở lại.”
“Lão tặc?” Đoan Mộc Sinh chỉ tay về phía Lục Ngô, “Lục Ngô, ta cảnh cáo ngươi, nếu còn dám vũ nhục gia sư, ta và ngươi không đội trời chung.”
Phụt !
Lục Ngô phun ra một đoàn khí. Cuồng phong thổi Đoan Mộc Sinh lui về sau mấy bước.
“Thiếu chủ, ngươi có biết… hắn hại ta… thảm cỡ nào không?” Lục Ngô trợn trừng mắt nói.
“Vậy cũng không được!”
“Không phân thị phi!” Lục Ngô mắng.
Đoan Mộc Sinh liếc nó một cái. “Ngươi đã gọi ta là thiếu chủ thì nên phục tùng mệnh lệnh của ta! Ta lệnh cho ngươi không được vũ nhục gia sư!”
“Lão tặc, lão tặc, lão tặc…” Lục Ngô không thèm nghe lời, càng lặp đi lặp lại mấy từ này.
Đoan Mộc Sinh vừa bực mình vừa bất đắc dĩ.
Hắn đánh không lại Lục Ngô, lại không ra lệnh cho nó được, đúng là chẳng còn biện pháp nào. Hắn bèn xoay người bay về phía ngọn sơn phong.
Lục Ngô bỗng nói:
“Ngươi tôn sư của ngươi… ta nhớ thù của ta… Không đứng ở vị trí của ta… thì đừng khuyên ta thiện.”
Đoan Mộc Sinh vốn không biết ăn nói, chỉ có thể im lặng.
Hầy! Đến một con súc sinh hắn cũng không cãi nổi. Nhưng không thể không nói, Lục Ngô nói rất có lý nha.
Thấy tình trạng của Đoan Mộc Sinh đã khá hơn nhiều, Lục Ngô nhớ đến bộ thương pháp kia, không khỏi suy nghĩ, phải làm sao mới truyền thụ được bộ thương pháp kia cho hắn nhỉ?
Mà thú hoàng như ta sao lại thành cu li cho người khác rồi?!
Tức chết thú mà!
Oanh! Cự trảo vỗ mạnh xuống đất.
Đoan Mộc Sinh quay đầu nhìn nó: “Ngươi làm gì thế?”
“Không liên quan đến ngươi!”
Lục Ngô xem như đã nhìn ra, Đoan Mộc Sinh là kẻ ngu trung, muốn duy trì quan hệ với hắn thì không thể luôn miệng nhắc tới thù hận với Lục Thiên Thông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận