Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2056: Hỉ nộ vô thường

Lục Châu nhớ lại câu thơ, trong lòng nảy sinh nghi hoặc. Câu thơ này là tên của mười đệ tử, liên quan gì đến mười bộ kinh điển kia?
“Đáng tiếc đại đạo lực lượng trong họa quyển rất khó lĩnh hội, chúng ta cũng không thể lý giải được ý nghĩa của mười chữ này.” Sở Liên thở dài nói.
Vãn bối rất muốn biết đó, nhưng mà không dám hỏi ngài!
Lục Châu lấy Ma Thần họa quyển ra, thản nhiên nói: “Các ngươi lấy đồ của bản tọa, lại còn đe dọa bản tọa, thật là thú vị.”
Bốn tên huyết vu bị dọa đến xanh xám mặt mày. Dọc theo đoạn đường này bọn hắn chưa từng dám thả lỏng, lúc này Ma Thần đại nhân lại lôi chuyện cũ ra nói, đúng là sống không nổi mà.
Chu chưởng giáo nói: “Đỗ Thuần đáng chết vạn lần. Họa quyển của Ma Thần đại nhân vẫn luôn được Vô Thần Luận Giáo Hội bảo quản, không ngờ hắn lại dám làm ra chuyện gan to bằng trời!”
Lục Châu cất họa quyển đi rồi nói: “Các ngươi muốn lấy Trấn Thiên Xử để làm gì?”
“Việc này…”
Chu chưởng giáo và Sở chưởng giáo đều do dự lắp bắp.
“Hửm?” Lục Châu cao giọng, nhìn chằm chằm hai người.
Chu chưởng giáo đành nói: “Trấn Thiên Xử có thể hấp thu lực lượng dưới vực sâu.”
Sở Liên thấy Chu chưởng giáo đã khai ra, bèn thành thật nói luôn cho đầy đủ: “Ma Thần đại nhân biến mất một trăm ngàn năm, hẳn là không hiểu rõ về Thiên Khải Chi Trụ. Từ khi đại nhân rời khỏi Thái Hư, thập đại Thiên Khải Chi Trụ đẩy Thái Hư lên trời, cắm rễ ở bí ẩn chi địa. Bọn nó cung cấp cho Thái Hư lực lượng tinh thuần nhất thế gian, mà những lực lượng này được lấy từ dưới lòng đất lên.”
“Chuyện này rất kỳ diệu, tu hành giả không thể trực tiếp sử dụng lực lượng đại địa, nhưng sau khi được Thiên Khải Chi Trụ chuyển đổi và hút vào Thái Hư thì lại trở thành khí tức Thái Hư, tẩm bổ cho tu hành giả. Đây cũng là nguyên nhân tu hành giả Thái Hư vẫn luôn áp đảo tu hành giả cửu liên trong một trăm ngàn năm qua. Rất nhiều người trẻ tuổi được sinh ra đã có sẵn khí tức Thái Hư trong người.”
Lục Châu gật đầu, chẳng trách tu hành giả Thái Hư đều có cảm giác bản thân ưu việt hơn người khác.
Sở Liên tiếp tục nói: “Vô Thần Luận Giáo Hội đã nghiên cứu trong thời gian dài, phát hiện Trấn Thiên Xử có thể giải quyết vấn đề này. Thông qua Trấn Thiên Xử để tiếp nhận lực lượng đại địa sẽ gia tăng tu vi lên rất nhiều.”
Lục Châu hỏi: “Trước đó các ngươi đã có được bao nhiêu Trấn Thiên Xử?”
Chu chưởng giáo nói: “Đỗ Thuần lợi dụng phương pháp này lấy được hai Trấn Thiên Xử, dùng chúng để tu thành huyết luân. Mỗi khi dùng xong hắn đều đem trả lại cho thập điện, gần đây không biết hắn đến đâu tìm nữa.”
Một tên huyết vu quỳ xuống nói: “Đỗ chưởng giáo lệnh cho chúng ta và La đội trưởng đến Hi Hòa điện.”
“Đúng là đồ điên, thánh nữ cực kỳ trung thành với Thánh Điện, tìm nàng có khác gì tìm đường chết?” Chu chưởng giáo nói.
Đỗ Thuần đã chết rồi, ở trước mặt Ma Thần đại nhân tốt nhất nên mắng chửi hắn hung ác một chút để thể hiện lòng thành của mình.
Sở Liên nói: “Hắn đi tìm thánh nữ cũng là chuyện bất đắc dĩ. Nghe nói hầu hết Trấn Thiên Xử đều đã thất lạc.”
“Ngay cả Trấn Thiên Xử ở Đại Uyên Hiến cũng đã thất lạc, càng đừng nói tới Trấn Thiên Xử của thập điện.” Chu chưởng giáo nói xong lại lầm bầm một câu, “Không biết đã làm lợi cho tên vương bát đản nào nữa.”
Lục Châu nhướng mày tung ra một chưởng.
Oanh!
Chu chưởng giáo bị đánh bay ra khỏi đại điện. Hắn thậm chí không có bất kỳ sự phòng bị nào, ngay cả cương khí hộ thể cũng không dám dùng, cắn răng đón nhận chưởng ấn.
Đại điện lặng ngắt như tờ. Đây chính là Ma Thần đại nhân mà bọn hắn thờ phụng?
Vì sao tính tình lại táo bạo hỉ nộ vô thường như thế? Nói trở mặt là trở mặt.
Chu chưởng giáo lăn một vòng đáp xuống đất, quỳ một chân xuống nói: “Ma… Ma Thần đại nhân!”
Hắn rất ngơ ngác, không biết mình sai ở chỗ nào. Tất cả mọi người cũng đều nghi hoặc khó hiểu.
Lục Châu thu tay về, thản nhiên nói: “Ăn nói cho cẩn thận.”
Chu chưởng giáo không hề cảm thấy không phục hay uất ức, chỉ thấy may mắn vì mình còn sống, vội đáp: “Vâng!”
Lục Châu tiếp tục hỏi: “Thuyết pháp thập tinh hoán nhật, cửu tinh liên châu, tai tinh hàng thế là do Vô Thần Luận Giáo Hội truyền ra?”
Sở Liên không dám đáp lời, cảm giác nói gì cũng sẽ bị đánh thôi.
Lục Châu liếc nhìn đám người: “Vô Thần Luận Giáo Hội lớn như vậy mà không một ai có thể trả lời bản tọa?”
Xong đời. Chẳng lẽ muốn xử đẹp toàn bộ Vô Thần Luận Giáo Hội?
“Ma Thần đại nhân tha mạng!”
“Ma Thần đại nhân tha mạng!”
Đám tu hành giả trong đại điện đều quỳ xuống xin tha.
Lục Châu nhíu mày. Lão phu là người lòng dạ từ bi, đâu có dọa người đến thế? Ma Thần ơi là Ma Thần, xem ra khi còn sống ngươi gây nghiệp quá nhiều nên mới khiến đám người này bị ám ảnh nha.
Chẳng trách trong Thái Hư có nhiều người ghét ngươi như vậy.
Sở Liên bèn đáp: “Giáo chủ và Ô tổ có ước định, chúng ta có nhiệm vụ truyền đi tin tức tai tinh hàng thế.”
“Giáo chủ đang ở đâu?” Lục Châu hỏi.
“Chúng ta thật sự không biết. Giáo chủ là thần long thấy đầu không thấy đuôi, chẳng ai biết ngài ấy đã đi đâu.”
“Vì sao hắn phải làm như vậy?”
“Lúc trước chúng ta tìm được họa quyển, giáo chủ và tứ đại chưởng giáo chúng ta thay phiên nhau lĩnh hội lực lượng trong họa quyển và mười tự phù ghi trên đó.” Nói tới đây Sở Liên bỗng dừng lại. “Nói ra sợ là ngài không tin…”
“Nói đi.”
“Tự phù cuối cùng trên họa quyển lại chỉ về phía nữ nhi của Thượng Chương Đại Đế. Chúng ta không biết vì sao lại như vậy, nhưng Vô Thần Luận Giáo Hội không muốn đối địch với thập điện, chỉ muốn truy cầu con đường tu hành đặc biệt của Ma Thần đại nhân ngài, giải trừ ràng buộc, tìm kiếm vĩnh sinh. Nhưng mà sự tình đã xảy ra nên chúng ta chỉ có thể chấp hành theo kế hoạch.”
Hắn dừng lại một chút, thở dài nói: “Vốn cho là có thể thuận lợi hoàn thành kế hoạch, không ngờ nha đầu kia và Khổng Quân Hoa lại đồng thời biến mất.”
Sở Liên vừa nói xong, Lục Châu lại đánh ra một chưởng! Lần này chưởng lực bá đạo và hung mãnh lập tức đánh bay Sở Liên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận