Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1873: Được phát thẻ người tốt

Vũ tộc vừa hay lại hợp tác với Thái Hư, đôi bên cùng có lợi, mà Hồng Tiệm lại bị Lục Châu đánh giết. Vừa suy nghĩ một chút đã thấy rất có khả năng Vũ tộc muốn mượn đao giết người để báo thù.
Lục Châu hừ một tiếng: “Là Vũ tộc ở Đại Uyên Hiến.”
Sắc mặt Trần Phu trở nên ngưng trọng:
“Nếu là Vũ tộc vậy thì phiền phức to rồi. Thực lực của bọn hắn mạnh mẽ phi thường, được Thái Hư cho thủ hộ Thiên Khải Chi Trụ, mà Vũ Hoàng còn là cao thủ cấp Chí Tôn, bên ngoài Đại Uyên Hiến có hung thú cường đại thủ hộ.”
Hoa Dận gật đầu: “Đồ nhi tán thành với cách nói của sư phụ. Lục tiền bối, các vị tốt nhất nên trốn trong Văn Hương Cốc, ngàn vạn lần đừng đi ra ngoài, ở bên này ta sẽ tiếp tục trông chừng vào báo cáo thường xuyên.”
Biết rõ Hoa Dận có lòng tốt, nhưng nghe cứ thấy khó chịu thế nào. Làm như lão phu là rùa đen rụt đầu không bằng.
Lục Châu cũng không có việc gì làm nên nói rất là uy phong: “Đại Hàn đang gặp nguy cơ sớm tối, Vũ tộc không phải nhân loại, không có nhân tính, có thể sẽ nóng giận mà đại khai sát giới. Lão phu sao có thể ngồi yên mặc kệ chuyện này xảy ra?”
Hoa Dận rất là cảm động: “Lục tiền bối có tấm lòng nhân hậu, đúng là tấm gương của chúng ta!”
Đổi lại là hắn, chắc chắn hắn sẽ trốn kỹ trong Văn Hương Cốc không thèm ra ngoài.
Lục Châu đạm nhiên phất tay áo: “Việc này cũng là vì lão phu nên mới ra cớ sự, lão phu đương nhiên phải xử lý.”
Từ sau vụ Hồng Tiệm, Lục Châu đã ghi thù với Minh Đức trưởng lão. Có thù không báo không phải là phong cách của hắn.
Thẻ người tốt thì không cần, nhưng người ta cứ nhất định nhét vào tay mình thì thuận tiện nhận lấy thôi.
“Lục lão đệ, ngươi thật sự muốn xuất thủ?” Trần Phu hỏi.
Lục Châu gật đầu.
“Đã như vậy, ta bảo Hoa Dận, Chu Quang và mấy tên nghiệt đồ kia đi phụ trợ ngươi.”
“Thôi khỏi.” Mang theo cũng chỉ cản trở.
Hư ảnh Lục Châu loé lên, chỉ để lại một cau rồi biến mất. “Lão phu sẽ tự xử lý.”
Không bao lâu sau, Lục Châu xuất hiện tại khu vực tu luyện.
Đám người Ma Thiên Các lập tức tụ tập lại hành lễ. Lục Châu nói rõ chuyện Đại Hàn đang gặp nguy nan nhưng không tiết lộ việc Tiểu Diên Nhi đang bị truy lùng.
Đám người nghe vậy không khỏi phẫn nộ.
“Nhất định là đám người Đại Uyên Hiến cố ý, quá đáng ghét! Đám điểu nhân này ăn trộm gà không thành còn mất luôn nắm gạo, bây giờ lại muốn mượn đao giết người!” Đoan Mộc Sinh mắng to.
Khâm Nguyên vẫn luôn ở cùng đám đệ tử Ma Thiên Các, nghe được lời này lại nghi hoặc nói: “Đại Uyên Hiến vậy mà lại dám đánh chủ ý lên đồ đệ của Ma… Lục các chủ?”
Được rồi, Khâm Nguyên là fan hâm mộ của Các chủ, lại còn là kiểu fan điên cuồng mất hết lý trí như holigan, đám người không thèm chấp nó.
“Đám người Thái Hư này đúng là khinh người quá đáng, tưởng Ma Thiên Các chúng ta dễ bị bắt nạt như vậy? Vì sao bọn hắn lại khẳng định sư phụ ẩn nấp ở Đại Hàn nhỉ?”
Minh Thế Nhân suy nghĩ rồi nói, “Nếu đổi lại là ta, ta sẽ đến Ma Thiên Các ở Đại Viêm ôm cây đợi thỏ, tựa như đạo đồng của Trần đại thánh nhân ấy. Chờ hai mươi năm, một trăm năm, kiểu gì cũng chờ được thôi. Gióng trống khua chiêng như bọn hắn á? Có đồ ngu mới thò mặt ra.”
Lục Châu nói: “Lão tứ.”
“Có đồ nhi.”
“Trong các đồng môn, ngươi là người làm việc chu đáo nhất. Vi sư dự định đến Đại Hàn điều tra một chuyến, ngươi đi cùng vi sư.” Lục Châu thản nhiên nói.
Đúng là cái miệng hại cái thân.
Đám người cố nhịn không phì cười.
Tiểu Diên Nhi giơ tay lên, hưng phấn nói: “Sư phụ, đồ nhi cũng muốn đi cùng người.”
“Ngươi ở lại Văn Hương Cốc, tu hành cho tốt.” Lục Châu căn dặn.
Mục tiêu của người ta chính là ngươi đó! Cho dù vi sư thực lực siêu quần cũng không điên tới mức mang ngươi theo cho người ta bắt.
Lục Châu nhìn sang những người khác: “Còn ai nguyện ý đi cùng lão phu không?”
Đám người Ma Thiên Các đồng loạt khom người: “Chúng ta nguyện đi cùng Các chủ, xông pha khói lửa, tuyệt không chối từ.”
“Không thể đi quá đông.” Lục Châu chỉ muốn mang theo một, hai người làm việc ổn định như Tần Nại Hà hay Minh Thế Nhân làm trợ thủ.
Lúc này Khâm Nguyên bỗng cười nói: “Ta nguyện đi cùng Lục các chủ một chuyến.”
Kỳ thực Khâm Nguyên đã muốn đi ra ngoài nhìn thiên địa biến hoá từ lâu, nhưng bấy nhiêu năm qua nó vẫn luôn cố nhịn. Nay có Ma Thần đại nhân ở bên cạnh, đây chính là cơ hội trời ban nha.
“Ngươi thật sự muốn đi?” Lục Châu nghi hoặc.
Khâm Nguyên khom người đáp: “Xin Lục các chủ yên tâm, bên kia trục trung tâm là khu vực cực hạn để thông qua Mệnh Quan, Khâm Nguyên tộc không cần làm gì cũng đủ để các đồ đệ của ngài sử dụng.”
Lục Châu gật đầu, có thánh hung đi cùng thì càng yên tâm.
Khâm Nguyên nói: “Những người khác thì không cần đi cùng. Ta đã tìm hiểu sơ về các đồ đệ của Lục các chủ, đa số bọn hắn đã bước vào hàng ngũ chân nhân, còn lại mấy vị thì tiếp cận thánh nhân, nếu đi ra ngoài sẽ chậm trễ việc tu hành.”
“Tiếp cận thánh nhân?” Lục Châu hơi kinh ngạc. Lão phu là sư phụ mà còn không cảm giác được gì.
Khâm Nguyên lại thở dài: “Chỉ có tiểu nha đầu này là ta không lý giải nổi. Nàng tu hành không bị Mệnh Quan ước thúc, hạn mức cao nhất đã triển khai toàn bộ, lại còn có…”
Minh Thế Nhân trực tiếp ngắt lời nó: “Khâm Nguyên tiền bối, không cần nói ra, sư phụ hiểu rõ cửu sư muội hơn ngươi nhiều. Chúng ta nên xuất phát ngay thì hơn, Đại Hàn còn đang chờ chúng ta đi cứu vớt!”
Khâm Nguyên gật đầu: “Được.” Nó cũng đã nôn nao được đi ra ngoài lắm rồi.
Lục Châu nói: “Những người còn lại ở tại Văn Hương Cốc, nhớ chăm chỉ tu hành.”
“Cung tiễn Các chủ.”
“Cung tiễn sư phụ.”
Ba người Lục Châu, Minh Thế Nhân và Khâm Nguyên bay về phía lối ra Văn Hương Cốc, trong chớp mắt đã biến mất ở chân trời.
“Không hổ là thượng cổ thánh hung, năng lực cảm ứng làm người ta phải kinh ngạc, lại biết được tu vi ta thâm hậu.” Ngu Thượng Nhung nhìn về phía xa nói.
Vu Chính Hải không nhịn được nói: “Lão nhị, làm sao đệ biết Khâm Nguyên đang nói đệ?”
Ngu Thượng Nhung mỉm cười đáp: “Chỉ bằng việc ta sắp khai thập tứ diệp.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận