Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1954: Sau cơn mưa…

“Mưa điềm lành?” Nam Ly thần quân chẳng thấy có chút điềm lành nào ở đây, rõ ràng là cây cỏ đang bị tàn phá nặng nề.
“Không trải qua sóng gió, sao có thể thấy được cầu vồng?” Nước mưa không chạm được vào người Lục Châu. Hắn khoanh tay ngẩng đầu, ung dung cảm khái một câu.
“Nói rất hay!” Huyền Dặc đế quân cười nói, “Thần hoả biến mất chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến cân bằng nơi này. Cũ không đi thì mới làm sao đến được, ngươi không nên lưu luyến quá khứ mà hãy hy vọng vào tương lai. Sau cơn mưa trời lại sáng thôi.”
Nam Ly thần quân nhìn lên không trung. Mưa to ồ ạt khiến trận pháp không ngừng lay động, vân đài giữa trời lung lay như sắp đổ tới nơi.
Trương Hợp thấy thế, mở miệng nói: “Sắp sập rồi sao?”
Nam Ly thần quân gắng gượng: “Sẽ không sập.”
“Trận pháp đang ba động kịch liệt, thần quân đúng là lạc quan. Dưới loại tình huống này không sập mới lạ đó.” Trương Hợp tiếp tục nói.
Nam Ly thần quân ho khan mấy tiếng.
Ổn định! Bình tĩnh!
“Sau cơn mưa sẽ gặp được cầu vồng!” Hắn kiên định nói.
Trương Hợp lại mắm muối đệm vào: “Sau cơn mưa cũng có thể bị lụt nha.”
Lục Châu quay đầu nhìn về phía Trương Hợp rồi liếc mắt nhìn Huyền Dặc đế quân. Đây là thủ hạ của ngươi? Đây là điện thủ Huyền Dặc điện? Loại người trò chuyện kiểu này có bằng hữu nổi không?
Huyền Dặc đế quân vội vàng mắng: “Đừng có nói bậy.”
Trương Hợp lập tức ngậm miệng lại.
Không biết qua bao lâu, cơn mưa dai dẳng rốt cuộc cũng tạnh. Đám người ngẩng đầu quan sát.
Vân đài tuy lay động nhưng vẫn không rơi xuống, chỉ là cầu vồng trong tưởng tượng không có xuất hiện.
Sau cơn mưa, Nam Ly Sơn là một mảnh hỗn độn.
“Trận pháp còn đang yếu bớt… chỉ sợ tình huống không ổn.” Trương Hợp lại không nhịn được mà tạt một chậu nước lạnh.
Nam Ly thần quân lại lần nữa khom người với Lục Châu: “Khẩn cầu Lục các chủ trả thần hoả về chỗ cũ.”
“Bây giờ nói còn quá sớm.”
Lục Châu đạp đất bay lên không trung, vọt về phía các vân đài trên Nam Ly Sơn.
Đám người Huyền Dặc đế quân, Nam Ly thần quân và Trương Hợp đều nghi hoặc nhìn Lục Châu, không biết hắn muốn làm gì.
Lục Châu lấy Trấn Thọ Thung lóng lánh kim quang ra rồi cắm xuống đất.
Oanh!
Nguyên khí cùng lực lượng Thiên Tướng truyền vào Trấn Thọ Thung, thần thông trị liệu phát ra sinh cơ bành trướng càn quét tứ phương. Kim liên nở rộ, vạn vật được khôi phục.
Lực lượng Thiên Đạo tuy ít ỏi nhưng đủ để phát huy tác dụng. Đám cây cỏ điêu tàn lập tức toả ra sinh cơ mãnh liệt, thụ mộc cấp tốc sinh trưởng.
“Hảo thủ đoạn!” Huyền Dặc đế quân thán phục nói.
“Đây là…” Ánh mắt Nam Ly thần quân trở nên phức tạp, “Sao ta cảm thấy… giống… giống ai ấy nhỉ?”
Huyền Dặc đế quân gật đầu nói: “Không sai. Lục các chủ chính là cao nhân bản đế quân gặp được khi đi ngao du ở Vô Tận Hải.”
Nam Ly thần quân gật đầu nói: “Chẳng trách.”
Chẳng trách Huyền Dặc đế quân lại có thái độ kính nể với Lục các chủ.
Trương Hợp cũng minh bạch, thì ra đại đế quân đã sớm biết thân phận của Lục Châu.
Lục Châu lật chưởng, Trấn Thọ Thung bay ra khỏi mặt đất, xông lên chân trời rồi xoay tròn. Lực lượng Thiên Tướng bắt đầu khôi phục trận pháp Nam Ly Sơn, lan tràn khắp phương viên trăm dặm.
Không bao lâu sau, vân đài đã được gia cố, trận pháp ổn định trở lại.
Lục Châu thu hồi Trấn Thọ Thung. Bầu trời cũng trở lại trong xanh như trước.
Mặt trời dần ngả về tây, từng đạo kim sắc quang mang rọi vào Nam Ly Sơn, chiết xạ thành cầu vồng rực rỡ.
Huyền Dặc đế quân và Nam Ly thần quân bay lên vân đài, quan sát tứ phương, trong lòng cảm khái vô cùng.
Đúng như Lục Châu nói, sau cơn mưa chính là cầu vồng. Mất đi thần hoả, Nam Ly Sơn sống lại một lần nữa, càng xinh đẹp và tươi tốt hơn trước.
Điều làm Nam Ly thần quân kinh ngạc nhất là nguyên khí trong Nam Ly Sơn lại càng thêm tinh thuần, nồng đậm gấp mấy lần lúc trước.
Hắn tham lam hít sâu mấy hơi, không nhịn được điều động nguyên khí tu hành, hô hấp thổ nạp. Quả nhiên kỳ kinh bát mạch tựa như được đả thông.
Lục Châu nói: “Ngươi có hài lòng không?”
“Hài lòng, rất hài lòng!” Nam Ly thần quân chắp tay thi lễ với Lục Châu: “Lục lão đệ, ta không biết nên nói gì để biểu đạt lòng biết ơn của mình…”
Huyền Dặc đế quân giơ tay lên ngăn lại: “Nam Ly thần quân, bản đế quân còn chưa dám gọi Lục các chủ là lão đệ, ngươi đúng là được đà lấn tới.”
“Vâng vâng vâng, Lục các chủ thứ lỗi.” Nam Ly thần quân đúng là muốn lôi kéo làm thân.
Lục Châu nói: “Vậy lão phu sẽ mang thần hoả đi.”
“À, ta chưa thỉnh giáo Lục các chủ lấy thần hoả đi để làm gì?” Nam Ly thần quân tò mò hỏi.
Lục Châu thành thật đáp: “Nam Ly Chân Hoả có thể dùng để gia tăng năng lực cho nghiệp hoả.”
Nam Ly thần quân sửng sốt nói: “Ngài muốn rèn luyện nghiệp hoả thành thần hoả? Việc có nắm giữ nghiệp hoả hay không là tuỳ thuộc vào thiên phú mỗi người, chỉ có người có nghiệp hoả mới sử dụng được thần hoả, nếu cưỡng ép sử dụng sẽ bị phản phệ rất nặng.”
Lục Châu gật đầu: “Ta biết.”
Huyền Dặc đế quân nói xen vào: “Nam Ly thần quân, cách nói của ngươi là đang hoài nghi năng lực của Lục các chủ?”
“Nào có, nào có.” Nam Ly thần quân liên tục lắc đầu.
“Hôm nay ta định nghỉ tạm một đêm ở đạo trường, không biết thần quân có tiện hay không?” Huyền Dặc đế quân hỏi.
Bây giờ trở về e là hơi trễ.
Nam Ly thần quân cười nói: “Đừng nói một đêm, các vị muốn ở lại mười ngày nửa tháng cũng được mà. Nam Ly Sơn cực kỳ hoan nghênh.”
“Được.”
Đêm xuống.
Trong đạo trường, Trương Hợp quỳ một gối xuống trước mặt Huyền Dặc đế quân: “Trương Hợp có chuyện muốn thỉnh cầu.”
Huyền Dặc đế quân và Lục Châu đang trò chuyện vui vẻ. Thấy biểu tình Trương Hợp nghiêm túc, Huyền Dặc đế quân bèn hỏi: “Có việc gì?”
“Hôm nay tận mắt nhìn thấy thủ đoạn và năng lực của Lục huynh, từ đáy lòng ta cảm thấy khâm phục vô cùng, cho nên… ta không còn mặt mũi nào để giữ chức vị điện thủ này nữa, ta nguyện ý phụ tá cho Lục huynh.” Trương Hợp nói.
Huyền Dặc đế quân nhướng mày nói: “Lúc trước ta đã nói về chuyện này rồi mà.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận