Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1800: Chân tướng

Đoan Mộc Điển đã nghĩ xong, mặc kệ đối phương có tiềm lực cỡ nào cũng quyết tâm giẫm một phát!
Vu Chính Hải cũng nghẹn lời.
Đoan Mộc Sinh lại đánh tới, tử long trên hai tay bộc phát lượn vòng bay ra.
Đoan Mộc Điển kinh ngạc nói: “Lực lượng suy bại?”
“Lão tặc, cho dù ta có kém cũng mạnh hơn ngươi gấp trăm lần!”
Tử long mang theo thương cương, xé rách không gian đánh về phía Đoan Mộc Điển. Đoan Mộc Điển đương nhiên không để hắn được như ý, tung ra một chưởng: “Bất Động Như Sơn!”
Đứng trước thực lực tuyệt đối, thương cương và tử long của Đoan Mộc Sinh vừa chạm vào chưởng ấn đã tiêu tán.
“Hắn là đại thánh nhân.” Lục Châu nói.
Đoan Mộc Sinh giật mình, lăng không bay ngược ra sau, hắn có lỗ mãng thế nào cũng hiểu được chênh lệch giữa đôi bên.
Đúng lúc này, thân ảnh khổng lồ của Lục Ngô nhảy tới, cúi thấp đầu xuống nói: “Thiếu chủ.”
Đoan Mộc Sinh lập tức chỉ về phía Đoan Mộc Điển mách: “Lục Ngô, đóng băng hắn đi!”
Lục Ngô ngẩng đầu, cặp mắt nó như nhật nguyệt nhìn chằm chằm vào thân ảnh Đoan Mộc Điển lăng không giữa trời, sau đó ánh mắt bắn ra hào quang, hai tai nó dựng lên:
“Chủ nhân?!”
Đoan Mộc Sinh cau mày nói: “Lục Ngô, ngươi còn chần chừ gì thế?”
Lục Ngô nhảy một cái vọt tới trước mặt Đoan Mộc Điển. Đoan Mộc Điển cũng kinh ngạc hô lên: “Lục Ngô?!”
Lục Ngô nhảy xuống đứng trước mặt Đoan Mộc Điển, nhìn chằm chằm hắn. Nó thấp giọng nói: “Chủ nhân.”
Đoàn người Ma Thiên Các không hiểu ra sao, lộ vẻ kinh ngạc. Mà Đoan Mộc Sinh thì cau mày nhìn Lục Ngô cùng Đoan Mộc Điển, trong lòng dần cảm thấy không ổn.
Người kích động nhất là Đoan Mộc Điển, hai mắt hắn đỏ lên. Nam nhân không dễ dàng rơi lệ, nhưng có mấy người gặp lại đồng bọn kề vai chiến đấu cùng mình năm xưa mà không rưng rưng xúc động đây?
Vạn năm thủ hộ Thiên Khải Chi Trụ, có rất nhiều lúc hắn nhớ tới Lục Ngô. Đoan Mộc Điển không quen thể hiện tình cảm, hắn bay về phía Lục Ngô, đặt bàn tay lên đầu nó rồi run rẩy vuốt ve.
Lục Ngô trầm thấp hỏi: “Vì sao?”
Đoan Mộc Điển từ từ bình tĩnh lại, lát sau mới vỗ nhẹ lên trán Lục Ngô, thở dài nói: “Ta không có quyền cự tuyệt Thái Hư.”
Trên mặt Lục Ngô có mấy phần cô đơn, nó buồn bã ngồi xuống nói: “Ngươi đã ở bí ẩn chi địa suốt thời gian này?”
“Ta phụng mệnh Thái Hư trấn thủ Thiên Khải Chi Trụ ở Đôn Tang, cũng đã từng nghe nói tới sự tích của ngươi. Ta muốn rời Thiên Khải Chi Trụ đi tìm ngươi, nhưng mà… lại không thể rời đi một bước.” Đoan Mộc Điển nói.
Lục Ngô lắc đầu: “Bí ẩn chi địa quá lớn, ta đã đi tìm ngươi khắp nơi, mong có thể tìm tới Thái Hư.”
“Ta có lỗi với ngươi.” Đoan Mộc Điển rốt cuộc cũng nói ra câu này.
Lục Ngô trầm mặc. Đoan Mộc Điển áy náy nói: “Ta không nên rời xa ngươi, một mình đi tới Thái Hư.”
Lục Ngô vẫn không nói gì.
Đoàn người Ma Thiên Các nghe bọn hắn nói chuyện đều khẽ thở dài.
Một người một thú ôn chuyện một lúc lâu, cảm xúc từ từ bình ổn lại. Đoan Mộc Điển miễn cưỡng cười nói: “Dù sao thì hiện tại chúng ta có thể gặp lại cũng là định mệnh an bài, từ nay về sau chúng ta lại tiếp tục kề vai chiến đấu.”
Nhưng hắn vừa nói xong, trong đám người truyền ra một tiếng nói nghiêm nghị: “Không được!”
Mọi người quay đầu nhìn Đoan Mộc Sinh. Đoan Mộc Điển kỳ quái nhìn hắn, chuyện của chúng ta thì liên quan gì đến ngoại nhân mà đòi nhúng tay vào?
Đối với người trẻ tuổi vừa thấy mặt đã đòi đánh mình, Đoan Mộc Điển cũng không có ấn tượng tốt đẹp gì, bèn nói: “Lão Lục.”
Ý là, đồ đệ tốt của ngươi kìa, còn không mau quản hắn?
Nào ngờ Lục Châu lại coi như không nghe không thấy, chắp tay lăng không đứng nhìn trời nhìn đất.
“Ta nói không được là không được!”
Ầm! Đoan Mộc Sinh lại nâng thương bay tới, đòn tấn công còn lăng lệ hơn lúc trước, từng thương đều muốn lấy mạng đối phương.
Đoan Mộc Điển nhíu mày phất tay áo, Đoan Mộc Sinh bị đánh bay vèo ra xa.
Trước mặt đại thánh nhân, Đoan Mộc Sinh không có khả năng chiến thắng. Nếu không phải nể mặt Lục Châu thì Đoan Mộc Điển đã đánh hắn trọng thương từ lâu.
Quả nhiên Đoan Mộc Sinh bay ra ngoài xong lại lần nữa tấn công về phía Đoan Mộc Điển, trên mặt đều là phẫn nộ, tử long uốn lượn quanh hai cánh tay.
“Tam sư huynh!”
“Tam tiên sinh!”
Đám người Ma Thiên Các lên tiếng kinh hô.
Đoan Mộc Điển thi triển đạo lực lượng rồi sử dụng đại thần thông bay vọt lên trên, hoàn toàn áp đảo Đoan Mộc Sinh. Hắn cau mày nói:
“Tiểu tử, ta nể mặt lão Lục nên không chấp nhặt với ngươi, nhưng không có nghĩa là ta sẽ nhẫn nhịn ngươi.”
“Ta không cần ngươi nhẫn nhịn!”
Hai mắt Đoan Mộc Sinh tối sầm lại, toàn thân toát ra hắc khí và tử khí, tử long biến lớn.
“Tam sư huynh lại mạnh lên rồi!”
Đoan Mộc Điển thấy vậy không khỏi cau mày: “Ma? Lão Lục, ngươi lại thu nhận một đệ tử nhập ma?!”
Vù! Đoan Mộc Sinh bay vọt tới. Nhưng hắn còn chưa kịp đến gần, Lục Ngô bỗng nhiên quay đầu thổi ra một đoàn bạch khí. Đoan Mộc Sinh bị đông thành khối băng, rơi xuống đất.
Lục Ngô trầm giọng nói: “Đủ rồi.”
Đoan Mộc Điển cười ha hả: “Tiểu tử, đến lão già như ta mà ngươi còn đánh không lại, trở về lấy vợ chăm con đi thôi!”
Lục Ngô bỗng nhiên quay đầu thổi bạch khí vào mặt Đoan Mộc Điển.
Đoan Mộc Điển chưa bao giờ đề phòng Lục Ngô, đột nhiên bị tập kích lập tức hoá thành khối băng, rơi thẳng xuống đất.
Nhưng Đoan Mộc Điển dù sao cũng là đại thánh nhân, băng điêu còn chưa chạm đất đã bị phá vỡ, hắn bay vọt ra ngoài, trừng mắt trách cứ Lục Ngô: “Ngươi làm gì đó?”
Lục Ngô nói rõ ràng từng chữ: “Thiếu chủ đúng là lỗ mãng, nhưng đó là lỗi của ngươi.”
Đoan Mộc Điển nhíu mày, biểu tình trên mặt cứng đờ nhìn về phía Đoan Mộc Sinh đóng băng nằm dưới đất: “Ngươi lặp lại lần nữa?!”
Lục Ngô thản nhiên nói: “Hắn là hậu nhân của ngươi, tên là Đoan Mộc Sinh!”
Đoan Mộc Điển cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, không dám tin quay đầu nhìn về phía Lục Châu.
Lục Châu gật đầu nói: “Lục Ngô nói đều là thật.”
Đoan Mộc Điển câm nín.
Ầm! Lúc này Đoan Mộc Sinh phá băng vọt ra, thương cương như long đánh về phía Đoan Mộc Điển.
Hư ảnh Đoan Mộc Điển loé lên, không ngừng tránh né.
Bạn cần đăng nhập để bình luận