Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương: 1404

“Không được, con thú vương này hình thể quá lớn, trong khoảng thời gian ngắn giết không chết. Lỡ như kinh động thú hoàng thì chúng ta đều chạy không thoát.” Vệ Giang Nam lắc đầu.
Vừa dứt lời, thú vương lại vỗ cánh đánh tới.
“Bị phát hiện.”
Dưới mặt đất truyền đến tiếng hung thú đang phi nước đại, càng lúc càng gần.
Rầm rập.
Rầm rập.
Cánh của Ma Quỷ Ngư vạch tới, cuồng phong tàn phá bừa bãi.
Hai người đồng thời gọi ra thanh sắc Tinh Bàn ngăn ở phía trước.
Lam Hi Hoà nói: “Lục các chủ, nơi này không nên ở lâu, chúng ta đi! Chậm nữa e là không kịp…”
Ầm!
Đôi cánh khổng lồ nhanh như thiểm điện đánh vào Tinh Bàn tạo thành âm thanh rung trời.
“Hỏng rồi!”
Vệ Kính Nghiệp và Vệ Giang Nam biến sắc nhìn hung thú bốn phương tám hướng dần hội tụ về.
Lục Châu cũng ngẩng đầu nhìn thú vương, không động dù chỉ một bước.
Lam Hi Hoà gọi ra Nhật Nguyệt Tinh Luân lượn vòng trong không trung.
“Nhật Nguyệt Tinh Luân?” Vệ Giang Nam và Vệ Kính Nghiệp lập tức nhận ra.
Lam Hi Hoà không khỏi kinh ngạc.
Ầm!
Vệ Kính Nghiệp và Vệ Giang Nam bị cự lực đánh lui, lăng không bay ra sau, lớn tiếng nói:
“Đừng đánh, đừng gọi ra cương khí!”
Bọn hắn biết rõ pháp tắc sinh tồn ở nơi này. Nhân loại xuất hiện ở bí ẩn chi địa chẳng khác nào cừu nhỏ tiến vào bầy sói. Đàn sói không nhìn thấy, không ngửi thấy thì thôi, nhưng hễ dám phát ra âm thanh thì gần như chắc chắn sẽ trở thành đồ ăn trong bụng nó.
Mắt thấy chiếc đuôi mang theo điện quang quét tới, Lục Châu nhíu mày, bóp nát một tấm Một Kích Chí Mạng.
Một màn quỷ dị xuất hiện.
Nguyên khí, sinh cơ, lực lượng suy bại vốn hội tụ về phía mê vụ bỗng chốc tụ tập vào lòng bàn tay Lục Châu, xoay chuyển ngược chiều kim đồng hồ tạo thành một vòng xoáy.
Chưởng ấn bay ra, kim quang loé sáng đánh trúng Ma Quỷ Ngư.
Ma Quỷ Ngư kêu lên một tiếng tê tâm liệt phế, từ trên không trung rơi xuống. Lục Châu tung người nhảy lên, Vị Danh Kiếm xuất hiện, lam quang xẹt qua lồng ngực hung thú.
Năm ngón tay vồ lấy, hắc sắc Ma Đà Thủ Ấn bắt lấy Mệnh Cách Chi Tâm trong ngực nó lôi ra.
Một bộ động tác nước chảy mây trôi, lúc kim, lúc lam, lúc hắc.
“Đây…” Vệ Kính Nghiệp và Vệ Giang Nam nuốt nước miếng, mở to mắt nói: “Là cao thủ.”
Lục Châu cất Mệnh Cách Chi Tâm vào, thân ảnh xuất hiện bên cạnh Lam Hi Hoà nói: “Đi.”
Thi thể Ma Quỷ Ngư chậm rãi rơi xuống.
[Ting ! đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 8.000 điểm công đức.].
“Tiền bối, chờ ta với!” Vệ Giang Nam và Vệ Kính Nghiệp lúc này mới kịp phản ứng, vội theo chân Lục Châu rời khỏi hiện trường.
Nhật Nguyệt Tinh Luân bộc phát tốc độ, trong chớp mắt đã biến mất trước mặt mọi người.
Lục Châu cạn lời.
Hắn bèn quay đầu nhìn về phía Vệ Giang Nam và Vệ Kính Nghiệp đang đuổi theo. “Lão phu chờ các ngươi.”
Hai người lập tức lướt tới nói: “Đa tạ tiền bối.” Sau đó thân ảnh hai người lại lướt qua Lục Châu.
Lục Châu bèn mặc niệm Thái Huyền chi lực, thi triển lực lượng Mệnh Cách của Đế Giang, tốc độ phi hành trong nháy mắt bạo tăng, chỉ trong mấy hơi thở đã vượt qua Vệ Giang Nam và Vệ Kính Nghiệp.
Oanh!
Âm thanh thi thể hung thú va chạm vào mặt đất truyền tới.
Vệ Giang Nam và Vệ Kính Nghiệp theo bản năng dừng lại, quay đầu nhìn.
“Hình như không có hung thú đuổi theo.”
“Ừm, chúng ta an toàn rồi, thu liễm khí tức.”
Hai người thu hồi nguyên khí, bảo trì lơ lửng nhìn về phía Lục Châu đang lăng không đứng đó, trong lòng không khỏi hồi tưởng về một chưởng kinh thiên vừa rồi.
Lát sau khi đã bình tĩnh lại, hai người mới khom người hành lễ: “Xin thứ cho huynh đệ ta đã có mắt không tròng.”
Lục Châu nhàn nhạt nhìn hai người: “Các ngươi có biết vì sao lão phu xuất hiện ở đây không?”
Hai người lắc đầu.
Cao thủ như vậy hẳn là sẽ không đi đào Huyền Mệnh Thảo.
“Ly Lực.” Lục Châu chỉ tay về phía bồn địa sào huyệt Ly Lực nói, “Lão phu đang tìm một thứ có liên quan đến Ly Lực.”
“Lục tiền bối vừa rồi ra tay cứu hai người chúng ta, nếu có thể giúp ngài một tay, hai người chúng ta nhất định sẽ dốc toàn lực.” Vệ Giang Nam nói.
“Các ngươi có từng gặp Lục Ngô?”
Hai người kinh hãi nhìn nhau. Lục Ngô chính là thú hoàng.
“Lục Ngô không ở nơi này, Lục tiền bối tìm nhầm chỗ rồi. Nghe nói trước đây thật lâu Lục Ngô từng bị đại năng nhân loại thuần phục, trở thành toạ kỵ. Về sau vị đại năng kia vẫn lạc, Lục Ngô trở về nơi sơn dã, từ lâu không ai biết tung tích của nó. Trí tuệ Lục Ngô không kém gì nhân loại nên luôn biết cách tránh bị nhân loại tìm thấy, nhưng thể tích của nó rất lớn, nghe nói có người từng thấy nó ở vực sâu phía đông bộ bí ẩn chi địa.”
“Vực sâu phía đông bộ?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.
“Từ nơi này chạy tới đông bộ cần phi hành ít nhất năm năm trở lên, đó là trong trạng thái không ngủ không nghỉ.” Vệ Giang Nam nói.
Không ngờ bí ẩn chi địa lại lớn đến thế.
Lam Hi Hoà từ xa bay về, dừng lại bên cạnh Lục Châu, kinh ngạc nói: “Thú vương không dẫn tới hung thú sao?”
Vệ Giang Nam đáp: “Nếu ta đoán không lầm, thú vương kia đã chết từ lúc còn ở trên không trung.”
Một chưởng chết ngay lập tức, động tĩnh còn chưa kịp trải rộng. Một phần là nhờ vận khí không tệ, một phần là vì nó chết quá nhanh.
Lục Châu chắp tay sau lưng nói: “Nếu các ngươi giúp đỡ lão phu làm hai việc, lão phu sẽ không bạc đãi các ngươi.”
“Mời Lục tiền bối nói.”
“Chuyện thứ nhất, tìm kiếm vị trí của Lục Ngô. Chuyện thứ hai, lão phu muốn biết tình huống của Tần Mạch Thương. Lão phu có thể cho các ngươi phù chỉ, trở về chậm rãi điều tra.”
Vệ Giang Nam lắc đầu cười nói:
“Ở thanh liên giới, nếu sử dụng phù chỉ của giới khác mà bị phát hiện sẽ bị trừng phạt rất nghiêm. Mong tiền bối tha thứ. Việc thứ hai, ta có thể nói ngay cho ngài biết…”
“Nói đi.”
“Sau khi Tần Mạch Thương hao tổn một Mệnh Cách, trở về Tần gia. Ta nghe nói vì việc này Tần Mạch Thương tức giận đến mức bệnh nặng bảy ngày. Về sau không biết tại sao hắn đột nhiên nghĩ thông suốt, đến chỗ Tần chân nhân bế quan tu luyện. Người này lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, nếu thật là Lục tiền bối ra tay thì ngài nên cẩn thận. Bù lại, Tần chân nhân là người biết phân biệt lẽ phải, được người người kính trọng. Có Tần chân nhân ở đây, Tần Mạch Thương cũng không dám quá mức làm càn.” Vệ Giang Nam nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận