Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2113: Từ bi?

Cho dù có người chưa từng gặp được Ma Thần cũng đã nghe nói về hắn rất nhiều, khoảng thời gian này khắp nơi trong Thái Hư đều bàn luận về Ma Thần, bây giờ người trong tưởng tượng đã xuất hiện, bọn hắn đều run rẩy cúi thấp đầu, một chút can đảm cũng tan thành mây khói.
Lục Châu nâng tay, lực lượng Thiên Đạo thay thế Huyền Dặc đế quân tóm lấy cổ tên tu hành giả phách lối kia. Hai mắt toả ra lam quang, Lục Châu trầm giọng hỏi: “Ai sai ngươi đến quấy rối Huyền Dặc?”
Người kia mặt đỏ tới mang tai, kỳ kinh bát mạch đều bị lực lượng Thiên Đạo trói buộc không thể động đậy, trong mắt đều là sợ hãi.
Tư Vô Nhai đứng bên cạnh bỗng mỉm cười nói: “Kỳ thực không cần hắn nói, đồ nhi cũng biết là ai bày trò. Người sai ngươi tới đây gây rối là Vũ Hoàng ở Đại Uyên Hiến có đúng không?”
Biểu tình trên mặt người kia trở nên xám ngoét, miệng phát ra tiếng ô ô.
Tư Vô Nhai cười đáp: “Không cần phủ nhận làm gì. Vũ tộc chiếm lĩnh Đại Uyên Hiến nhiều năm, đạt thành hiệp nghị trấn thủ Thiên Khải Chi Trụ với Thái Hư. Vân Trung Vực là bầu trời của bọn hắn, nếu Đại Uyên Hiến sụp đổ, người xui xẻo nhất chính là Vũ tộc. Đương nhiên bọn hắn không cam tâm nhìn chủng tộc của mình lụn bại.”
Lời này khiến Huyền Dặc đế quân kinh ngạc. Người kia ấp úng nói không ra lời.
Tư Vô Nhai tiếp tục nói: “Hắn thậm chí còn giao Trấn Thiên Xử cho người khác, mục đích là khiến Thái Hư chú ý. Hắn không muốn người nắm giữ hạt giống Thái Hư đến nội hạch Thiên Khải Chi Trụ lĩnh ngộ nên mới sai các ngươi đến quấy rối, đúng không?”
Người kia lập tức lắc đầu muốn phủ nhận nhưng Lục Châu đã mở miệng nói: “Trấn Thiên Xử ở trong tay lão phu.”
Tư Vô Nhai cảm khái nói: “Vũ Hoàng chỉ sợ đã đoán được thân phận của người nên mới cố ý đưa người Trấn Thiên Xử, nhằm châm ngòi quan hệ giữa người và Minh Tâm Đại Đế.”
Lục Châu hừ một tiếng, thản nhiên nói: “Quan hệ giữa lão phu và Minh Tâm còn cần hắn phải châm ngòi?”
Hắn và Minh Tâm vốn trời sinh đã phải đối địch. Nói xong Lục Châu liếc nhìn người trước mặt.
“Ngươi thật sự cho rằng lão phu là người từ bi, sẽ bỏ qua cho ngươi? Ngươi cho rằng lão phu sẽ lo lắng Thái Hư sụp đổ?”
“A?”
Người kia vội vàng giãy giụa nhưng không cách nào tránh thoát được cương ấn như gọng kìm của Lục Châu.
Đám đông đưa mắt nhìn nhau, có người cao giọng nói: “Cầu đế quân đại nhân vì lê dân trong thiên hạ!”
“Cầu đế quân đại nhân khai ân!”
“Ngài không thể lạm sát người vô tội được!”
Bọn hắn không dám uy hiếp Lục Châu, chỉ có thể gửi hy vọng vào Huyền Dặc đế quân. Nhưng Huyền Dặc đế quân khẽ lắc đầu nói: “Chuyện của Huyền Dặc do lão sư làm chủ.”
Lão sư? Trong lòng mọi người run lên. Quả thật chính là Ma Thần?
Lục Châu liếc mắt nhìn đám người, trầm giọng nói: “Xem ra các ngươi không hiểu gì về bản toạ. Các ngươi ở trong Thái Hư hưởng thụ quá nhiều ích lợi, cũng nên kết thúc rồi.”
Người kia cảm thấy cương ấn trên cổ càng ngày càng thít chặt, hai chân vung vẩy thật mạnh. Rắc!
Tiếng xương cổ đứt đoạn vang lên, toàn bộ khu vực lặng ngắt như tờ.
Chưởng ấn nắm lại, thân thể người kia bị điện hồ bao bọc, trong chốc lát đã tiêu tán giữa thiên địa.
Lục Châu thu tay về, thản nhiên nói: “Bản toạ muốn đại khai sát giới, các ngươi làm được gì?”
Đám người hoảng hốt lùi về sau. Một loại cảm giác hoảng sợ truyền từ đầu tới chân, bọn hắn lui đến khu vực biên giới.
Huyền Dặc đế quân thấy thế, lập tức hạ lệnh: “Kẻ đến quấy rối, trảm!”
“Vâng!” Đám Huyền Giáp Vệ lập tức hô to, bay về phía đám tu hành giả.
Đám tu hành giả lúc này sắc mặt xám ngoét, có người thậm chí còn tè ra quần.
Lục Châu thu hồi pháp thân, quay đầu hỏi: “Đoan Mộc Sinh đâu?”
Huyền Dặc đế quân đáp: “Từ khi trở thành điện thủ Huyền Dặc điện, hắn vẫn chưa hề xuất hiện, không biết đã đi đâu.”
Tư Vô Nhai thấp giọng nói: “Sư phụ, đồ nhi hoài nghi Xích Đế đã tới Kê Minh. Đó là nơi Đế Nữ Tang ở, Thái Hư mà sụp đổ, Xích Đế hẳn sẽ không từ bỏ Đế Nữ Tang.”
Lục Châu gật đầu.
Tư Vô Nhai lại nói: “Sư phụ, giờ chúng ta đã tới Thái Hư, nên bảo đảm cho những người khác lĩnh ngộ đại đạo đã, tam sư huynh và tứ sư huynh hẳn là không có việc gì.”
“Cũng được. Người về Đồ Duy điện trước đi.” Lục Châu nói.
Tư Vô Nhai khom người đáp: “Vâng.”
Hành lễ xong, Tư Vô Nhai chắp tay thi lễ với đoàn người Ma Thiên Các: “Các vị, đã lâu không gặp.”
Từ đoạn đối thoại của hai thầy trò, đám người đã hiểu rõ thân phận của hắn.
“Thất tiên sinh!” Mạnh Trường Đông kích động hô lên.
“Thất tiên sinh đại nạn không chết, tất có phúc báo!”
Tư Vô Nhai ung dung tháo mặt nạ xuống, lộ ra gương mặt thật. Đoàn người Ma Thiên Các mở to mắt nhìn, có người kinh ngạc, có người kích động cảm khái.
Thất đệ tử Ma Thiên Các đã từng táng thân trong Vô Tận Hải, nay đã trở về thật rồi!
“Hoan nghênh thất tiên sinh trở về!” Đoàn người đồng thanh nói.
Phan Ly Thiên cảm khái: “Ta vẫn luôn thắc mắc lúc đó vì sao Thất Sinh không ra tay độc ác với ta, quả nhiên trực giác của ta sẽ không gạt người.”
“Ha ha ha, trở về là tốt rồi!”
Đám người vui mừng cười nói. Đã lâu rồi bọn hắn không được vui vẻ như vậy.
Cho dù đã trải qua sinh tử, khi đối mặt với trường hợp này Tư Vô Nhai vẫn thấy cảm động, bèn nói: “Được các vị hậu ái rồi. Ta còn có việc quan trọng phải đi trước.”
“Thất tiên sinh cứ đi đi.”
“Lão hủ vẫn chờ ngày mười vị tiên sinh tề tựu cùng nhau.” Phan Ly Thiên nói.
Đoàn người gật đầu tán thành. Từ khi Ma Thiên Các thành lập, cho tới nay vẫn chưa từng thấy mười vị đệ tử tụ tập lại cùng một chỗ.
Sau khi Tư Vô Nhai chết, bọn hắn vẫn cho rằng sẽ không còn cơ hội nào như thế nữa, điều này đã trở thành một nỗi tiếc nuối của tất cả mọi người. Nay Tư Vô Nhai lại trở về, đám người vô cùng chờ mong.
Lục Châu vung tay áo nói: “Đi đi.”
Tư Vô Nhai gật đầu, tung người bay lên. Phía sau lưng hắn xuất hiện một đôi cánh rực lửa bao trùm cả bầu trời, hoả diễm rừng rực cháy.
Nhìn thấy cảnh này, Huyền Dặc đế quân không nhịn được tán thưởng: “Không ngờ lão sư lại có đệ tử ưu tú như thế, còn là hậu nhân của Hỏa thần.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận