Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 708

Hải Loa hiểu ý, tiếng sáo uyển chuyển mà du dương phát ra truyền đi bốn phương tám hướng, nghe hay hơn đạo âm thanh vừa rồi gấp trăm gấp ngàn lần. Rất nhiều bách tính đều ngẩng đầu nhìn lên đỉnh Hoàng thành.
Sau khi bị đệ tử Bắc Đẩu Thư Viện và người Ma Thiên Các thanh lý, giờ phút này người dám xuất hiện dưới chân Hoàng thành chỉ có thể là người Đại Viêm.
Một nửa khu vực trong Thần Đô đã dọn dẹp sạch sẽ gian tế. Bách tính kéo ra đầy đường, nhìn thấy các tu hành giả gần đó có pháp thân hình dạng con người toả kim quang lập loè, trong lòng bọn họ từ từ vơi đi nỗi sợ hãi.
Dân chúng từ bốn phương tám hướng kéo về phía Hoàng thành, sau đó đồng loạt quỳ xuống.
“Cảm tạ tổ sư gia Ma Thiên Các!”
“Cảm tạ tổ sư gia Ma Thiên Các làm chủ cho chúng ta!”
[Ting ! nhận được 502 người thành kính quỳ bái, thu hoạch được 5.020 điểm công đức.].
[Ting ! nhận được 1.300 người thành kính quỳ bái, thu hoạch được 13.000 điểm công đức.].
[Ting ! nhận được 2.030 người thành kính quỳ bái, thu hoạch được 20.300 điểm công đức.].
Nghe được tiếng Hệ thống thông báo liên tục, Lục Châu âm thầm hài lòng.
Chỉ tiếc sau trận chiến của U Minh Giáo và hoàng thất, rất nhiều bách tính đã rời khỏi thành trì, tạm thời vẫn chưa trở về nên nhân số giảm đi không ít. Lại thêm gian tế làm loạn nên rất nhiều người đều đã trốn đi, không dám ló đầu ra.
Hiện tại trước cổng Hoàng thành có thể nhìn thấy bấy nhiêu người đã là rất không tệ.
Làm người không nên quá tham lam.
Tiếng sáo du dương truyền tới tấm lưới bình chướng. Con diều hâu kia không lui mà càng thêm hung tàn, bổ nhào về phía Thái Hư Kính.
Ầm! Tấm lưới hiện lên một vòng gợn sóng.
Hải Loa dừng thổi sáo, nói với Lục Châu: “Sư phụ, đồ nhi đã nói với nó, bảo nó mau rời đi nhưng nó không nghe.”
Tu hành giả trong thành cũng bị âm thanh va chạm này thu hút sự chú ý. Nhìn thấy trên bầu trời có một con diều hâu đang va chạm với tấm lưới, mọi người đều rất kinh ngạc.
Sứ mệnh của Thái Hư Kính còn chưa hoàn thành, nếu lúc này bị gián đoạn thì đám gian tế còn lại sẽ thoát được, khi đó sẽ là cơn ác mộng tồi tệ nhất đối với dân chúng.
“Nó vẫn tiếp tục khiêu khích.” Hải Loa vô lực nói.
Lục Châu nhấc tay lên, quát to: “Nghiệt súc!”
Rượu mời không uống, chỉ thích uống rượu phạt! Trong tay Lục Châu xuất hiện Vị Danh Cung.
Diệp Thiên Tâm vừa trở về chưa được bao lâu, nàng chưa biết rõ rốt cuộc sư phụ mạnh đến cỡ nào, cũng không biết vũ khí trong tay sư phụ. Nhìn thấy Vị Danh Cung, nàng thoáng kinh ngạc.
Lục Châu giương cung lên, giữa các ngón tay nở rộ lam quang.
Ông! Vị Danh Cung được cương ấn bao bọc, một cây cung cương ấn cao bằng thân người xuất hiện. Tay phải Lục Châu kéo cung, giữa các ngón tay xuất hiện một mũi tiễn cương.
Ầm! Tiễn cương phá không bay đi, âm thanh xé gió vun vút khiến mọi người ngẩng đầu nhìn lên.
Tiễn cương màu xanh lam lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đâm xuyên qua tầng bình chướng lao thẳng về phía diều hâu. Diều hâu vội vàng vỗ cánh lượn đi nhưng tiễn cương như có mắt, tiếp tục bay theo rồi xỏ xuyên người nó!
Diều hâu rơi xuống tấm lưới bình chướng rồi trượt dài văng ra ngoài.
“Một tiễn này của sư phụ có phải là lấy dao mổ trâu đi chặt gà rồi không?” Chư Hồng Cộng chép miệng nhìn lên bầu trời.
“Bát, bát tiên sinh… tổ sư gia thật uy phong!” Bên cạnh Chư Hồng Cộng là một tên tu hành giả fan cuồng của Ma Thiên Các không ngừng xuýt xoa sùng bái.
“Đó là đương nhiên.”
“Bát tiên sinh… quyền sáo của ngài trông càng uy phong hơn.”
Chư Hồng Cộng nghe xong suýt nữa đã khóc thành tiếng. Cuối cùng cũng có người khen ngợi quyền sáo của ta! Sự thật chứng minh, trên đời này vẫn còn có người có ánh mắt tốt!
“Ngươi nói chuyện thật dễ nghe, nói thêm mấy câu đi nào.” Chư Hồng Cộng vui vẻ nói.
“Bát tiên sinh, quyền sáo của ngài là vũ khí phong cách nhất, bá khí nhất, thần thánh nhất, chói mắt nhất mà ta từng được thấy…”
“Huynh đệ, ánh mắt ngươi thật tốt!” Chư Hồng Cộng cảm động khen ngợi.
Đúng lúc này bên cạnh đột nhiên truyền tới một tiếng loảng xoảng. Bá Vương Thương đâm mạnh xuống nền đất khiến mặt đất nứt toác.
Hai người giật nảy mình quay sang, thấy Đoan Mộc Sinh từ trên trời giáng xuống, vừa vặn đáp xuống ngay trước mặt cả hai.
Rõ ràng việc thanh lý gian tế dị tộc đã hoàn thành triệt để.
Ánh mắt tên fan cuồng mở to, vội vàng khom người nói: “Tam tiên sinh… thì ra là ngài! Bá Vương Thương của ngài sáng bóng đến mức làm mù mắt chó của tại hạ.”
Chư Hồng Cộng hoang mang, hỏi chấm liên tục...
Đoan Mộc Sinh liếc nhìn người này một cái rồi rút Bá Vương Thương lên, vuốt ve mấy cái, tự hào nói:
“Đó là đương nhiên, thương này mỗi ngày ta đều lau ba lần, không nhiễm bất kỳ hạt bụi nào. Trong mắt ta, ngàn vạn vũ khí trên thế gian đều không bằng Bá Vương Thương của ta.”
Ầm! Lúc này xác con diều hâu cũng đã trượt xuống phía bên kia tường thành.
Cùng lúc đó, trong doanh địa của người Nhu Lợi, Tạp La Nhĩ đột nhiên mở to mắt.
“Tiễn thuật cao minh như vậy?”
Một vu thuật sư thân mặc trường bào, trên mặt vẽ đầy hoa văn đứng đối diện Tạp La Nhĩ đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, phun ra ngụm máu.
“Ba Tư Nhĩ, ngươi không sao chứ?”
Ba Tư Nhĩ xua tay, lau đi vết máu bên khoé môi rồi nói: “Cũng may thuật này chỉ lấy đi thị lực của diều hâu, nếu là liên kết vận mệnh thì ta chết chắc rồi.”
Sắc mặt Tạp La Nhĩ trầm xuống. “Không ngờ lão già này lại có nhiều bảo bối như vậy. Tai mắt chúng ta phái tới Thần Đô e là dữ nhiều lành ít.”
Ba Tư Nhĩ đáp:
“Lấy bình chướng làm gương chiếu khắp Thần Đô, cửu diệp thật sự vô cùng cường đại… Tướng quân Tạp La Nhĩ, sao chúng ta không cầu hoà, cùng Đại Viêm chung sống hoà bình?”
Ầm!
Tạp La Nhĩ vỗ bàn nói lớn: “Ba Tư Nhĩ, ta tôn trọng thân phận đại vu của ngươi, nhưng mong ngươi đừng hồ ngôn loạn ngữ! Hàng năm Đại Viêm ức hiếp Lâu Lan cỡ nào chẳng lẽ ngươi không biết? Lâu Lan của ngươi hàng năm tiến cống bao nhiêu nữ nhân đi hoà thân, ngươi mặt dày đến mức không cảm thấy nhục nhã rồi sao?”
Ba Tư Nhĩ nói không nên lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận