Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 825

Hắn rời khỏi Thần Đô, bay về phía Kim Đình Sơn. Phi hành được nửa đường, nam tử trung niên ngẩng đầu nhìn đàn phi cầm trên bầu trời. “Chim ưng? Hơi yếu một chút.”
Hắn tiếp tục phi hành vào trong rừng rậm. Dưới mặt đất lúc này toàn là trận văn. Hai tay hắn giơ lên, nguyên khí rung động, từng đạo hồng sắc cương khí hạ xuống. Hắn lấy ra một tấm phù chỉ, nhanh tay vẽ ra một số ký hiệu.
Hồng liên nở rộ, hoả diễm thiêu đốt. Phù chỉ rốt cuộc bị thiêu thành tro tàn, biến mất không còn gì nữa.
“Chỉ mong Thiên Vũ Viện nhanh chóng phái người tới… Tiến bộ của Đại Viêm nhanh hơn ta tưởng tượng rất nhiều.”
Nếu đợi đến khi các cửu diệp khác lần lượt xuất hiện thì hồng liên giới có đến đây cũng đã muộn.
Hắn nhìn chằm chằm vào khu vực trận pháp. Một lúc sau, tâm trận pháp sáng lên, bốc ra từng đạo hồng sắc quang hoa.
Nam tử trung niên vui mừng điều động nguyên khí, hồng sắc cương khí dung nhập vào lá bùa rồi biến thành từng chữ triện màu đỏ: “Thiên Toa đã hoàn thành, trong vòng bảy ngày sẽ có một người đến.”
Roẹt! Phù chỉ bốc lên hoả diễm, cháy thành tro tàn, đồng thời trận văn dưới đất cũng tiêu tán.
“Phù chỉ đã dùng hết, hai tên đần kia và Cố Minh đều đã chết cả rồi?” Nam tử trung niên cau mày.
Dựa vào trận pháp để truyền tin tức vốn là một việc tiêu hao nhiều phù chỉ và nguyên khí. Không có phù chỉ gần như không thể truyền tin. Hầu hết phù chỉ hắn mang đến đều bị đồng bọn lấy đi… tiếp theo chỉ có thể dựa vào chính mình.
Cũng may lần này hắn không phải thất vọng. “Bảy ngày…”
Nam tử trung niên lặp lại, sau đó tung người bay lên không trung, phi hành về phía Kim Đình Sơn.
Năm ngày sau, xung quanh Kim Đình Sơn đã tụ tập không ít tu hành giả. Canh Tử Trấn gần Kim Đình Sơn nhất lúc này đã chật kín người.
Dù rất nhiều người trong số họ không có hy vọng tấn thăng cửu diệp nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến việc bọn họ đến đây với lòng ngưỡng mộ cường giả sâu sắc, hầu hết chỉ muốn được chiêm ngưỡng cảnh tượng khai cửu diệp.
Mà những tu hành giả chân chính muốn tấn thăng cửu diệp thì đều đã tìm tới Kim Đình Sơn.
Trong Đông Các.
Lục Châu đang nhắm mắt tu hành.
“Sư phụ, dưới chân núi có rất nhiều bát diệp cầu kiến, người có muốn gặp mặt không?” Giọng Minh Thế Nhân từ bên ngoài truyền đến.
Lục Châu mở mắt hỏi: “Những bát diệp nào?”
"Có người của Vân Thiên La tam tông: Nam Cung Vệ, Phong Nhất Chỉ và Sở Nam. Có Chu Hữu Tài của Bắc Đẩu Thư Viện và thập đại đệ tử. Có chưởng môn Lý Trường Phong của Tử Dương Phái. Có đệ nhất bạch bảng Thẩm Lương Thọ của Đan Dương Tông. Có Trần Nhiên Chi của Tịnh Thủy Học Phái. Có Lữ Lương của Vạn Độc Môn. Có Đoạn Hành của Ma Sát Tông. Có Trương phu nhân của Hoa Gian Phái. Có giáo chủ Giải Khai của Cổ Thánh Giáo…”
“Giáo chủ Cổ Thánh Giáo?” Lục Châu đột nhiên lên tiếng ngắt lời Minh Thế Nhân.
Minh Thế Nhân lúc này mới giật mình vỗ trán: “Đồ nhi đi đuổi bọn hắn.”
“Từ từ đã.”
“Sư phụ, ý của người là…?”
“Ngươi và lão thất quyết định đi.”
“…Vâng.” Minh Thế Nhân xoay người đi xuống núi.
Trong lòng hắn không khỏi nghi hoặc, cha của lão bát Chư Thiên Nguyên mới là Giáo chủ Cổ Thánh Giáo, tên Giải Khai giả mạo này từ đâu mà ra? Nghĩ thật hay!
Minh Thế Nhân nghe lệnh sư phụ, thông tri cho Tư Vô Nhai cùng xuống núi.
Dưới chân núi Kim Đình Sơn.
Các tu hành giả lăng không lơ lửng chờ đợi, số lượng rất đông, tất cả bọn họ đều đến tử cửu châu tứ hải và các đại tông môn.
Rất nhiều cao thủ đến từ Thần Đô cũng chạy tới phụ cận Kim Đình Sơn để quan sát Ma Thiên Các. Trong quá khứ bọn hắn chưa bao giờ cảm thấy Ma Thiên Các cao vời vợi không thể chạm tới như hôm nay.
Đúng lúc này, Minh Thế Nhân và Tư Vô Nhai từ trên núi bay xuống. Các tu hành giả đồng loạt ngẩng đầu lộ vẻ kính trọng.
Đệ nhất bạch bảng Thẩm Lương Thọ nói: “Đây chính là tứ tiên sinh và thất tiên sinh của Ma Thiên Các.”
Mọi người gật đầu. Nam Cung Vệ, Phong Nhất Chỉ và các môn hạ của Tam tông đều chắp tay chào: “Tứ tiên sinh, thất tiên sinh.”
Những người khác cũng hành lễ.
Minh Thế Nhân và Tư Vô Nhai bay ra khỏi bình chướng, ánh mắt đảo qua đám đông tu hành giả. Tư Vô Nhai khẽ nhíu mày, số lượng hơi nhiều rồi.
Cho dù Ma Thiên Các có tứ các nhưng ở đây có đến mấy ngàn tu hành giả… cho dù Ma Thiên Các có thể chứa hết nhưng cũng sẽ tạo thành cục diện hỗn loạn không chịu nổi.
“Đây là thất tiên sinh Ma Thiên Các, Giáo chủ Ám Võng, là bộ não của Ma Thiên Các, khắp thiên hạ này đều có tai mắt của hắn.”
“Người kia là tứ tiên sinh, hữu dũng hữu mưu… Đừng cho rằng tu vi hắn thấp, hắn luôn có thể lấy yếu thắng mạnh.”
Đám người nghị luận ầm ĩ.
“Im lặng.” Tư Vô Nhai mở miệng nói, âm thanh mang theo nguyên khí truyền ra ngoài.
Đám người ồn ào náo nhiệt rất nhanh đã yên tĩnh trở lại, ai nấy đều quay đầu nhìn Tư Vô Nhai.
Tư Vô Nhai nhìn đám người rồi nói: “Gia sư quyết tâm truyền đạo thiên hạ để đề thăng tu vi của mọi người, cùng chung tay chống cự hung thú xâm lược. Việc Man điểu và Cùng Kỳ xâm lấn hẳn mọi người đều đã biết, ta sẽ không nói nhiều…”
“Truyền đạo chỉ là phương pháp, không thể cam đoan chư vị có thể đột phá cửu diệp. Ta phụng mệnh gia sư đón các vị lên núi… Nhưng trước đó ta phải nói vài câu.”
Nói đến đây, ngữ khí Tư Vô Nhai trầm xuống, trở nên nghiêm túc:
“Phàm là tu hành giả đến xem đạo đều phải tuân thủ các quy củ của Ma Thiên Các. Không được lớn tiếng ồn ào, không được tư đấu, không được phi hành, không được đến gần Đông Các và Nam Các, không được chạy trốn đến rừng cây trong Kim Đình Sơn. Kẻ vi phạm, hậu quả tự mình gánh chịu.”
Mọi người liên tục gật đầu.
Nam Cung Vệ chắp tay nói: “Điều đó là đương nhiên. Đã đến học tập thì phải biết cúi đầu, huống chi nơi này còn là Ma Thiên Các, ai dám không phục?”
Mọi người lập tức cất tiếng đồng tình.
“Lời này rất đúng! Không có quy củ sao thành nghiệp lớn. Có người quấy rối sẽ ảnh hưởng đến việc truyền đạo, thất tiên sinh nói rất có lý!”
“Ta đồng ý!”
“Hoàn toàn đồng ý!”
Minh Thế Nhân lúc này mới ghé sát tai Tư Vô Nhai, thấp giọng nói: “Từ bao giờ Ma Thiên Các lại có mấy quy củ này?”
“Ta vừa đặt ra đó…” Tư Vô Nhai cũng thấp giọng đáp.
Minh Thế Nhân giơ ngón tay cái lên, lộ ra biểu tình ‘đệ thật trâu’.
Bạn cần đăng nhập để bình luận