Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 675

Ngày hôm sau, trên Ma Thiên Các.
Lục Châu mở mắt, cảm nhận được lực lượng phi phàm đã bão hoà.
So với thời điểm lĩnh ngộ Nhân Tự Quyển, Lục Châu có thể cảm giác được rất rõ ràng hiện nay lực lượng phi phàm chứa trong cơ thể mình nhiều hơn hẳn.
Với tu vi hiện tại của Lục Châu, cho dù không có lực lượng phi phàm thì tu hành giả từ ngũ diệp trở xuống đều không phải là đối thủ của hắn.
Lục Châu không tiếp tục tham ngộ mà bước ra ngoài Đông Các để vận động thân thể.
Lúc này, Đoan Mộc Sinh nhanh chân đi tới, khom người bẩm báo: “Sư phụ, Lý Vân Triệu gửi phi thư.”
“Lý Vân Triệu?”
“Mời sư phụ xem.” Đoan Mộc Sinh dâng phi thư lên.
Lục Châu mở thư ra xem, hàng chân mày khẽ cau lại.
“Ngươi đã xem qua chưa?”
Đoan Mộc Sinh gật đầu rồi quỳ một gối xuống: “Đồ nhi nguyện ý tới Thần Đô!”
Lục Châu vừa suy tư vừa vuốt râu. “Đây rốt cuộc vẫn là chuyện riêng của hắn.”
“Nhưng huynh ấy cũng là đồ đệ của người mà!” Đoan Mộc Sinh nói.
“Nhưng ngươi có nghĩ tới, nếu lời Lý Vân Triệu nói là thật, vi sư mà đến đó nhúng tay vào việc này thì đại sư huynh của ngươi chắc chắn sẽ căm hận vi sư!” Lục Châu lắc đầu.
“Chuyện này…” Đoan Mộc Sinh sửng sốt.
Có một số người quật cường đến tận xương tuỷ, không cách nào thay đổi được. Giống như Hoa Vô Đạo ngày đó đến Ma Thiên Các để giải tâm kết suốt hai mươi năm của mình, chỉ cần được luận bàn một chiêu với chủ nhân Ma Thiên Các, bất kể thành bại ra sao. Hoa Vô Đạo không cần Vân Tông ủng hộ, thậm chí còn đuổi cả đồ đệ của mình trở về.
Con đường mình đã chọn, dù có phải lết đi, cũng phải đi cho tới cuối.
Một ngày là thầy suốt đời là thầy. Đứng ở góc độ của Lục Châu thì làm sao có thể mặc kệ đồ đệ, thấy chết mà không cứu?
Đây là một lựa chọn vô cùng gian nan.
Lục Châu nhớ tới lúc Vu Chính Hải quỳ xuống trước mặt mình ở hậu sơn, nhớ tới những khổ cực mà hắn đã trải qua, nhớ tới nhiều năm thăng trầm trong cuộc đời Vu Chính Hải, nhớ tới hai lần tử vong…
“Chờ đã.” Lục Châu đột nhiên nâng tay.
“Sư phụ?”
Đoan Mộc Sinh ngơ ngác nhìn sư phụ, không hiểu người đang nghĩ gì.
“Gửi phi thư cho Tư Vô Nhai, vi sư muốn xác nhận Vu Chính Hải có phải đã tử vong hai lần rồi không!”
“Vâng!”
Hai ngày sau.
Khi màn sương sớm còn đang bao phủ Kim Đình Sơn, Lục Châu như thường lệ đứng trong sân viện hoạt động gân cốt.
“Sư phụ, thất sư đệ gửi phi thư về.” Đoan Mộc Sinh cầm phi thư bước vào Đông Các.
“Trình lên.”
Lục Châu tiếp nhận phi thư, mở ra đọc, sau đó hờ hững nói. “Nghiệt đồ đúng là nghiệt đồ.”
“Sư phụ, đại sư huynh thật sự đã tử vong hai lần?” Đoan Mộc Sinh kinh ngạc hỏi.
“Đặc tính của tộc Vô Khải cả đời chỉ có thể tử vong ba lần, mỗi lần tử vong hao tổn 300 năm. Đại sư huynh của ngươi… chỉ sợ không còn thời gian nữa.” Lục Châu thở dài nói.
Đoan Mộc Sinh nghe vậy, trong đầu một mảnh trống rỗng.
Thần Đô.
U Minh Giáo thành công phá được thành đông và thành bắc, từ từ dấn sâu vào Thần Đô. Sau năm ngày, rốt cuộc gần trăm ngàn nhân mã của U Minh Giáo đã đến Hoàng thành.
Ngoại trừ Hoàng thành, xung quanh Thần Đô đã biến thành một mảnh phế tích từ lâu.
“Hạ liễn.”
Trên phi liễn U Minh Giáo vang lên một giọng nói trầm thấp.
Trải qua mấy ngày liên tục chiến đấu, phi liễn cũng trở nên ọp ẹp, thương tích đầy mình.
“Vâng!”
Phi liễn chậm rãi hạ xuống dừng ở trước cổng Hoàng thành.
Mấy vạn giáo chúng đồng loạt quỳ một gối xuống. “Bái kiến Giáo chủ!”
Vu Chính Hải, Tư Vô Nhai và Hoa Trọng Dương bước ra khỏi cự liễn.
“Hoàng thành…” Vu Chính Hải ngước mắt nhìn bức tường đỏ thẫm của Hoàng thành cao vút sừng sững, đây chính là nơi mà ngày ngày đêm đêm hắn đều muốn đặt chân tới. Rốt cuộc cũng thực hiện được.
Vu Chính Hải hào hùng vạn trượng nói: “Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết.”
Trăm ngàn giáo chúng U Minh Giáo đồng thanh hô to: “Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết.”
Sóng âm dồn dập bao phủ lấy Hoàng thành.
Ken két !
Cánh cửa màu đỏ cao hơn mười trượng của Hoàng thành đột nhiên mở ra.
Cảnh tượng bên trong từ từ hiện ra trước mắt mọi người. Đầu tiên là một khe hở nhỏ, sau đó lớn dần ra… rốt cuộc một đoàn thiên binh vạn mã đông như kiến cỏ xuất hiện trong tầm mắt.
Cùng lúc đó, trên đỉnh Hoàng thành, một tu hành giả mặc bạch y cất cao giọng nói: “Mở Thập Tuyệt Trận!”
Mấy vạn giáo chúng U Minh Giáo đồng thời ngửa mặt nhìn lên.
Ông!
Ông ông ông !
Trên bầu trời Thần Đô, phong vân dũng động, trận nhãn phát sáng, thiên địa biến sắc.
Lấy Hoàng thành làm trung tâm, mười trận nhãn đứng ở bốn phương tám hướng đồng loạt phát sáng.
Âm thanh năng lượng cộng hưởng vang lên kịch liệt biểu hiện cho thế nhân biết Thập Tuyệt Trận đã chính thức mở ra.
Xung quanh Thần Đô, các tu hành giả khác đều quay đầu nhìn sang. Người trong các đại môn phái cũng lăng không bay lên quan sát, ai nấy đều thấy vô số tấm màn mỏng bao phủ lên toàn bộ Thần Đô.
Nguyên khí hoàn toàn bị ngăn lại. Tầm nhìn lên thiên không trở nên mờ mịt, không khí ngột ngạt, hô hấp khó khăn.
Cho dù là tu hành giả bên ngoài Thần Đô cũng không thể không lui về sau. Dù không bị vây trong Thập Tuyệt Trận cũng cảm thấy Thập Tuyệt Trận cực kỳ đáng sợ.
“Thập Tuyệt Trận rốt cuộc đã mở.”
Rất nhiều năm qua Thần Đô không hề khởi động Thập Tuyệt Trận. Chỉ có những thành trì khác từng sử dụng tới Thập Tuyệt Trận phiên bản mô phỏng.
Thập Tuyệt Trận ở Thần Đô còn khắc nghiệt hơn những Thập Tuyệt Trận bản mô phỏng nhiều. Ngoài việc nguyên khí bị ngăn chặn thì đến không khí cũng bị ngưng đọng, thời gian càng lâu thì sẽ càng khó thở, áp lực đè nén càng lớn, chẳng khác nào địa ngục nhân gian.
Vu Chính Hải cảm giác nguyên khí trong đan điền khí hải bị cạn kiệt nhanh chóng. Phàm là tu hành giả trong người có nguyên khí đều bị Thập Tuyệt Trận cưỡng ép rút ra.
Một số tu hành giả có ý đồ phản kháng muốn phong bế đan điền khí hải đều bị Thập Tuyệt Trận hút lên không trung, chạm vào tầng lưới, khi nguyên khí tiêu tan đi, kẻ đó rơi từ không trung xuống chết tươi.
Tư Vô Nhai nhìn Khổng Tước Linh trong lòng bàn tay dần dần mất đi ánh sáng, trở nên ảm đạm vô cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận