Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 290: Kỳ Vương Tần Quân

Trời chạng vạng tối, tại Thần Đô.
Trong Kỳ Vương phủ.
Sau khi lão quản gia Hồng Phúc an bài xong chỗ ở, lập tức ra ngoài cổng chính chờ đợi, trong lòng gấp gáp chẳng khác nào kiến bò trên chảo nóng.
“Lão gia trở về chưa?”
Thấy một tên hạ nhân từ đằng xa chạy tới, không đợi hắn đến trước mặt lão Hồng đã vội vàng hỏi tăm.
“Vẫn chưa, tiểu nhân nghe nói hình như có chuyện gì rất quan trọng nên lão gia chưa thể rời khỏi Hoàng thành.”
“Tiếp tục phái người đi thúc giục.”
“Hồng quản gia, hạ nhân bình thường không được tiến vào, không thúc giục được ạ.” Trên mặt tên hạ nhân đầy vẻ bất đắc dĩ.
Lão Hồng cũng chẳng biết làm sao.
Loại chuyện này không thể cưỡng cầu, địa vị hạ nhân hèn mọn, có thể vào được Hoàng thành đã không tệ, sao có thể trông mong bọn hắn tiếp xúc được đến đại nhân vật trong cung?
“Lão Hồng.”
“Thiếu gia?” Lão Hồng nghi hoặc nhìn thiếu gia Tần Thạc nhà mình.
Tần Thạc lúc này chỉ đi một mình, hắn khẽ nhìn quanh một chút rồi đi đến bên cạnh lão Hồng, thấp giọng nói: “Ngươi mau nói cho ta biết, vị khách quý này rốt cuộc là ai? Bây giờ bên cạnh ta chẳng có ai cả.”
Lão Hồng khó xử nói: “Thiếu gia, không phải ta không muốn nói cho người biết, mà là chuyện này liên luỵ rất lớn. Cho dù tiểu nhân có phải chết cũng không thể để Kỳ Vương phủ bị liên luỵ được! Xin thiếu gia đừng hỏi nữa!”
“Ngươi càng như vậy ta lại càng muốn biết… Tại Thần Đô này, ta thật không nghĩ ra được người đó là ai mà lại khiến cho ngươi căng thẳng như thế, thậm chí không tiếc dùng tới Đại Hồng Bào của phụ thân!” Tần Thạc hạ giọng nói. “Nếu giải thích không được, phụ thân sẽ trị tội ngươi đó.”
Lão Hồng đáp: “Thiếu gia, tiểu nhân có thể lấy đầu mình ra đảm bảo, việc này can hệ rất lớn. Tất cả mọi chuyện hãy chờ lão gia trở về rồi sẽ rõ ràng thôi.”
“Được. Vậy ta sẽ đợi.” Tần Thạc dứt khoát đứng bên cạnh lão Hồng cùng chờ đợi.
Lão Hồng rất được Kỳ Vương coi trọng.
Cho dù Tần Thạc có tức giận cỡ nào cũng không làm gì được lão, nhiều lắm cũng chỉ mắng lão được mấy câu, mà lão Hồng lại chẳng thèm so đo mấy chuyện này.
Càng làm vậy càng chứng tỏ mình không phóng khoáng mà cũng chẳng được gì, Tần Thạc dù sao cũng là thiếu gia có học thức, một chút nhãn lực cũng phải có.
Cộc cộc.
Cộc cộc cộc.
Tiếng xe ngựa xuất hiện ở đầu ngõ.
Lão Hồng nghe thấy thanh âm này vội mừng rỡ hô: “Lão gia trở về!”
Mấy tên hạ nhân cũng chạy ra, dàn hàng đứng đợi.
Chiếc xe ngựa đi đến trước mặt đám người lão Hồng và Tần Thạc rồi “hô” một tiếng.
Xe ngựa dừng lại.
“Lão gia, người rốt cuộc cũng về rồi!” Lão Hồng lên tiếng đầu tiên.
Một vị nam tử trung niên thân mặc quan phục, đầu đội mũ quan bước xuống khỏi xe ngựa.
“Bái kiến phụ thân.” Tần Thạc khom người.
Tần Quân phất tay rồi nhìn về phía lão Hồng đang đầy vẻ gấp gáp, ngạc nhiên hỏi: “Lão Hồng, có chuyện gì mà ngươi khẩn trương đến thế? Xưa nay ngươi luôn làm việc ổn trọng chu đáo, sao bây giờ lại mất phân tấc như vậy?”
Dáng vẻ gấp gáp lúc này của lão Hồng đúng là chẳng ra thể thống gì.
Tần Thạc cười nói: “Phụ thân, trong phủ có khách quý đến thăm. Lão Hồng tự mình lấy Đại Hồng Bào của người ra chiêu đãi khách quý, lão có thể không gấp gáp được sao?”
Hả?
Tần Quân nhíu mày. “Có chuyện gì thế?”
Lão Hồng đến bên cạnh Tần Quân, có vẻ muốn nói nhỏ điều gì.
Tần Thạc thấy vậy đành phải xoay người sang chỗ khác.
Tần Quân hơi cúi người xuống, đưa tai về phía lão Hồng.
Ngay sau đó hắn biến sắc, vốn tinh thần đang uể oải bỗng nhiên trở nên phấn chấn hơn rất nhiều, hai mắt trừng to.
“Chuyện này là thật sao?”
“Lão gia, tiểu nhân tuyệt đối không nhìn nhầm.” Lão Hồng nói chắc như đinh đóng cột.
Ngón tay út của Tần Quân co rúm lại, rõ ràng đang run rẩy không thôi.
Tần Thạc chú ý thấy chi tiết này, tim hắn thót lại, thầm nghĩ, chẳng lẽ vị lão nhân đến vương phủ làm khách thật sự là một đại nhân vật?
Tần Quân vội vàng nói: “Nhanh chóng triệu tập toàn bộ gia tộc lại đây!”
“Vâng!”
Nhìn vẻ mặt hốt hoảng và dáng vẻ chạy bổ nhào vào trong phủ của phụ thân, Tần Thạc không tài nào hiểu nổi.
Lúc trước khi Hoàng đế giá lâm, phụ thân chẳng hề gấp gáp đến vậy!
Chẳng lẽ người này còn… lợi hại hơn cả Hoàng đế bệ hạ hay sao?
Chuyện này…
Tần Thạc hoảng sợ theo sau.
Hắn cũng là một thành viên trong phủ, đương nhiên phải cùng cả tộc tập hợp.
Mặt trời đã xuống núi.
Từ trên xuống dưới cả Kỳ Vương phủ, phàm là thân tộc trực hệ Kỳ Vương đều phải tập hợp trong thời gian ngắn rồi đứng chỉnh tề trong sân.
Các phu nhân, tiểu thiếp và cao thủ tu hành trong phủ đều ngơ ngơ ngác ngác thi hành lệnh này.
“Lão gia làm sao thế? Sao phải trang trọng đến mức này?”
“Nghe nói là trong phủ có khách quý đến thăm.”
“Như vậy cũng đâu cần làm lớn đến thế… Quá đột ngột rồi.”
Nhớ rõ lần trước Kỳ Vương phủ phô trương như vậy là khi đích thân Hoàng đế bệ hạ đến làm khách.
Hiện tại toàn bộ người trong phủ đều nghi hoặc khó hiểu.
“Yên lặng.”
Thanh âm Tần Quân truyền vào tai mỗi người.
“Không được sự cho phép của bản vương, bất kỳ người nào cũng không được mở miệng.”
Đám người cúi thấp đầu xuống.
Tần Quân xoay người đi vào trong sân viện Lục Châu.
Đoàn người đông đúc chỉnh tề cẩn thận bước theo sau.
Trong thoáng chốc đã xuất hiện đầy đủ ở sân viện.
Lão Hồng thấp giọng nói: “Lão tiên sinh ở ngay bên trong…”
Tần Quân khẽ gật đầu, đi về phía cửa.
Hắn hít một hơi thật sâu rồi nói: “Tần Quân bái kiến lão tiên sinh.”
Yên tĩnh.
Trong sân viện lặng ngắt như tờ.
Thấy lão gia cung kính như thế, mọi người đều không thể lý giải nổi.
Bọn hắn đều đang suy nghĩ xem đại nhân vật trong gian phòng đó rốt cuộc là ai mà lại khiến lão gia phải hành đại lễ.
Nhưng bọn họ không hề dám mở miệng chất vấn, toàn bộ đều im lặng chờ đợi người trong phòng đáp lại.
“Vào đi.”
Thanh âm rất nhạt, rất nhẹ.
Tần Quân vừa định nói chuyện, bên trong lại truyền ra thanh âm: “Chỉ một mình ngươi.”
“Vâng.”
Tần Quân không dám khinh thường, bèn quay đầu lại phất tay với mọi người: “Tất cả giải tán đi.”
Làm ra động tĩnh lớn như vậy, tập hợp đầy đủ ở chỗ này, cái gì cũng chưa kịp nói lại vì một câu liền giải tán. Đám người ngơ ngác cực kỳ.
Nhưng lão gia đã lên tiếng, ai dám can đảm không nghe lời?
Sau khi đoàn người rời khỏi sân viện, Tần Quân mới cung kính đẩy cửa phòng ra.
Bước đến trước mặt Lục Châu, hắn khom người cúi đầu hành lễ: “Vãn bối Tần Quân, bái kiến lão tiên sinh.”
Nói xong hắn mới dám len lén liếc nhìn lão tiên sinh đang đứng giữa gian phòng thưởng thức thư hoạ trên tường.
Đúng là người đó!
Cho dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng Tần Quân vẫn cảm thấy cực kỳ căng thẳng.
Lục Châu nhìn mấy bức thư hoạ một lát đã mất hết hứng thú.
“Nếu lão tiên sinh thích, những bức thư hoạ này xin tặng hết cho lão tiên sinh.” Tần Quân nói.
Lục Châu không thèm để ý đến mấy vật phẩm thế tục này, bèn lắc đầu nói: “Ngồi đi.”
“Vãn bối không dám, vãn bối xin được đứng thế này thôi.” Trong lòng Tần Quân run lên.
“Hai mươi năm đã trôi qua, tu vi của ngươi thế nào rồi?” Lục Châu không cảm giác tu vi của hắn.
“Năm đó được lão tiên sinh chỉ điểm, vãn bối khắc khổ tu hành, đến nay miễn cưỡng bước vào Thần Đình cảnh. Vãn bối ngu dốt khiến lão tiên sinh thất vọng rồi.” Tần Quân nói.
Lục Châu khẽ gật đầu bước đến bên bàn trà rồi ngồi xuống.
Ánh mắt hắn nhìn về phía Tần Quân.
“Lão tiên sinh đột nhiên đến thăm, vãn bối thụ sủng nhược kinh! Lão tiên sinh có gì dặn dò, vãn bối nhất định sẽ dốc toàn lực thực hiện.” Tần Quân cung kính nói.
“Ngươi có được thành tựu như ngày hôm nay, lão phu rất vui mừng.” Lục Châu không quanh co lòng vòng mà nói thẳng. “Ngươi có biết Lý Vân Triệu không?”
Tần Quân giật mình đáp: “Lý Vân Triệu chính là hồng nhân bên cạnh Thái hậu, vãn bối đương nhiên có biết người này.”
“Rất tốt.” Lục Châu nói. “Bảo hắn đến gặp lão phu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận