Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 552

Thời gian không còn sớm, cũng nên đi rồi.
Ngay khi Lục Châu vừa định xoay người, Hoàng Thời Tiết bỗng dưng lên tiếng: “Cơ huynh xin dừng bước.”
“Có chuyện gì?”
“Nếu có thể, xin mời Cơ huynh đến Bồng Lai Môn làm khách có được không?” Hoàng Thời Tiết nói.
Nhắc đến mới nhớ, Lục Châu đã rất lâu không đến Bồng Lai đảo. Bồng Lai đảo được mọi người xưng tụng là thần đảo, nơi đó địa linh nhân kiệt, nhân tài xuất hiện lớp lớp.
Nhưng Lục Châu có rất nhiều việc phải làm, không có nhu cầu đi xã giao với ai, bèn nói:
“Bồng Lai đảo rất ít liên hệ với ngoại giới. Nay đường đường là đảo chủ như ngươi lại không ngại đường xa giá lâm đến Kinh Châu, chẳng lẽ Bồng Lai đảo nhỏ bé đã không thể thoả mãn được các ngươi?”
Hoàng Thời Tiết sững sờ rồi vội đáp: “Là chuyện bất đắc dĩ…”
Trên đời này nào có bữa trưa miễn phí.
Lục Châu xua tay nói: “Làm tốt bổn phận của ngươi đi, đừng có ngấp nghé những thứ vốn không thuộc về mình.”
Hoàng Thời Tiết không dám tiếp tục cãi lại, bèn nói: “Cẩn tuân Cơ huynh dạy bảo.”
Các đệ tử Bồng Lai đảo khác cũng khom người hành lễ: “Cẩn tuân Cơ lão tiền bối dạy bảo.”
Cửu diệp đã lên tiếng, ai dám không nghe lời?
Trong lòng Tư Vô Nhai khẽ thở phào một hơi. Từ khi Hoàng Thời Tiết xuất hiện đến nay, đây cũng là điều mà Tư Vô Nhai lo lắng nhất, lo là đại sư huynh không thể thoả mãn được lòng tham của bọn hắn. Nay có sư phụ cảnh tỉnh một lần, cho dù Bồng Lai đảo có dã tâm lớn đến đâu cũng phải che giấu cho kỹ.
Lục Châu bước ra ngoài đại điện, đưa mắt nhìn xung quanh.
Tư Vô Nhai đi phía sau thấy vậy bèn lên tiếng: “Chỉ là một phân đà, hoàn cảnh hơi kém một chút.”
“Nơi này cũng tạm được, nếu điều kiện cho phép lão phu sẽ lại đến.” Lục Châu nói.
[Ting ! dạy dỗ Vu Chính Hải, thu hoạch được 200 điểm công đức.].
“Đồ nhi lúc nào cũng cung nghênh sư phụ ghé thăm.” Tư Vô Nhai đáp.
[Ting ! dạy dỗ Vu Chính Hải, thu hoạch được 200 điểm công đức.].
Về sau còn tán gẫu thêm vài câu nhưng Hệ thống không còn gửi thông báo nữa, lúc này Lục Châu mới chịu dừng tay, gọi Bạch Trạch tới.
Hải Loa và Lục Châu đứng trên lưng Bạch Trạch, ngự không bay đi.
Đám người U Minh Giáo và Bồng Lai đảo đều đồng loạt thở phào một hơi. Tư Vô Nhai cũng lau đi mồ hôi trên mặt.
Hoa Trọng Dương vội vàng quỳ xuống: “Thất tiên sinh, đều do thuộc hạ làm việc bất lực, xin thất tiên sinh và Giáo chủ nghiêm trị! Nếu không bị trừng phạt, trong lòng thuộc hạ khó mà yên ổn.”
Tư Vô Nhai lắc đầu nói:
“Phạt thì nhất định phải phạt… nhưng không phải lúc này. Cuộc chiến ở Kinh Châu Thành sắp diễn ra, huynh hãy lập công chuộc tội đi.”
“Hoa Trọng Dương nhất định sẽ dốc toàn lực.”
Tư Vô Nhai quay sang nói với Hoàng Thời Tiết: “Hoàng tiền bối, làm phiền ngài rồi... hôm nay mời ngài nghỉ lại trong phân đà.”
“Việc nhỏ.”
Hoàng Thời Tiết xoay người rời đi.
Khi đã không còn ai, Tư Vô Nhai mới đi về phía gian phòng của Vu Chính Hải.
Đứng trước cửa phòng, Tư Vô Nhai khẽ gọi: “Đại sư huynh, sư phụ đã đi rồi.”
Trong phòng không có động tĩnh.
“Đại sư huynh?”
Vẫn không ai trả lời.
“Sư phụ thật sự đã đi rồi.”
Tư Vô Nhai cảm thấy kỳ quái. Vừa rồi khi hắn truyền nguyên khí cho đại sư huynh cũng đã phát hiện thân thể đại sư huynh không có vấn đề. Sau khi sư phụ giải khai tu vi, với năng lực của đại sư huynh hẳn là đã khôi phục và tỉnh lại mới đúng.
Khi Tư Vô Nhai còn đang nghi hoặc thì trên không trung bỗng truyền đến giọng nói: “Nói với Vu Chính Hải, hắn dám lấy danh nghĩa Ma Thiên Các để làm việc, món nợ này lão phu ghi nhớ.”
[Ting ! dạy dỗ Vu Chính Hải, thu hoạch được 500 điểm công đức.].
Tư Vô Nhai giật bắn người, lập tức ngẩng đầu nhìn lên, thấy Bạch Trạch đang lăng không lơ lửng trên bầu trời.
Tư Vô Nhai vội vàng nói: “Đồ nhi cẩn tuân sư mệnh.”
Sư phụ lão nhân gia người đúng là thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Kiểu tra tấn tinh thần này… ai mà chịu nổi?
Đến khi hắn ngẩng đầu nhìn lại, Bạch Trạch đã biến mất ở chân trời.
Tư Vô Nhai nhìn về phía gian phòng của đại sư huynh, lúc này vẫn lặng ngắt như tờ. Hắn nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Xem ra đại sư huynh bị thương không nhẹ…”
Nói xong Tư Vô Nhai rời đi.
Bên trong phòng là một mảnh tối đen, yên tĩnh đến rợn người.
Sau khi Tư Vô Nhai rời đi, Vu Chính Hải mới mở mắt nhìn lên trần nhà.
Rồi nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Sáng hôm sau, Tư Vô Nhai lại đến đứng trước cửa phòng Vu Chính Hải, khom người nói: “Đại sư huynh.”
Vẫn không có động tĩnh.
Diễn lố rồi nha.
“Đại sư huynh… đệ đã có thượng sách đối phó địch, có thể đánh hạ Kinh Châu trong vòng bảy ngày.”
Ba!
Cánh cửa gỗ bị một cỗ nguyên khí phá tan.
Vu Chính Hải chắp tay bước ra, trước tiên nhìn quanh một hồi rồi mới hỏi Tư Vô Nhai: “Hiền đệ, thật sao?”
“Đại sư huynh, hôm qua huynh nghỉ ngơi tốt chứ?”
“Ta mơ thấy một giấc mộng dài, toàn thân đều không thoải mái.” Vu Chính Hải vận động cơ thể một chút.
Mộng?
Tư Vô Nhai hiểu ý hắn, bèn nói: “Đại sư huynh đã vất vả lâu ngày, hay là để đệ thay mặt huynh xử lý sự vụ trong giáo hai ngày, cho đại sư huynh có thêm thời gian nghỉ ngơi?”
“Thế thì rất tốt. Làm phiền hiền đệ.”
Vu Chính Hải nhấc tay đánh ra một đạo chưởng ấn. Trong chuồng, Quỳ Ngưu nhận được tín hiệu lập tức băng băng chạy tới.
Vu Chính Hải đạp trên lưng Quỳ Ngưu, phất tay với Tư Vô Nhai: “Hai ngày sau gặp.”
“Cung tiễn đại sư huynh.”
Uồm !
Quỳ Ngưu gầm lên một tiếng rồi đạp bước trên mây rời đi.
Lúc này Hoa Trọng Dương vội vàng chạy tới, bàn tay che trên trán, đầu ngẩng cao quan sát Vu Chính Hải rời đi, miệng nghi hoặc hỏi: “Giáo chủ có việc gì mà đi gấp thế nhỉ?”
Tư Vô Nhai không trả lời hắn mà thản nhiên quay về phòng nghị sự.
...
Trên Ma Thiên Các.
Đoan Mộc Sinh, Chiêu Nguyệt, Chư Hồng Cộng và Tiểu Diên Nhi đứng xung quanh vây lấy Hải Loa, như thể sợ nàng đột nhiên chạy mất.
“Sư phụ dặn không được doạ tiểu cô nương này sợ, cũng không được để cô bé gặp chuyện gì nguy hiểm.” Chư Hồng Cộng mỉm cười nhìn về phía Hải Loa.
“Hầy… sư phụ tuổi tác đã cao, sao đột nhiên lại nhặt một đứa nhỏ về thế này?”
“Huynh nói xem có phải đây là con gái tư sinh của sư phụ không?” Chư Hồng Cộng thì thào.
Ầm!
“Ui da, tam sư huynh, huynh đánh ta làm gì?” Chư Hồng Cộng xoa đầu nói.
“Dám nói xấu sau lưng sư phụ, đệ chán sống rồi à?” Đoan Mộc Sinh nghiêm mặt mắng.
“Ách… tam sư huynh dạy phải.”
Chiêu Nguyệt đứng trước mặt Hải Loa, vẫy tay chào nàng rồi mỉm cười hỏi: “Muội tên là gì?”
“Lạc… Lạc… Hải Loa.” Một tay nàng cầm cây sáo, một tay cầm vỏ ốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận