Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2174: Đại chiến

Thiên Đạo Đại Kỳ bay vào lòng bàn tay Lục Châu, Vị Danh toàn thân trong suốt toả sáng long lanh cũng trở về.
Trong Thánh Vực, Quan Cửu cảm nhận được lực lượng trong tay Lục Châu, thất thanh hô lên: “Vũ khí kia… chẳng lẽ chính là Đại Đạo Chi Tâm?”
Nghe vậy, đám Thánh Điện Sĩ nghi hoặc hỏi: “Đại Đạo Chi Tâm là cái gì?”
“Là bản nguyên sinh ra tất cả các loại quy tắc! Lão… lão sư thật sự thành công rồi?” Quan Cửu lảo đảo lui lại, đầu ngón tay rung động kịch liệt.
Thế nhân chỉ biết con đường tu hành của Ma Thần đặc thù, có thể phá vỡ ràng buộc, có được trường sinh, từng đi qua đại vòng xoáy nên nắm giữ rất nhiều trọng bảo như Phật Xá Lợi, Thái Hư Lệnh, lực lượng tứ đại nội hạch, mười bộ kinh điển…
Nhưng ngoài những thứ này ra, nghe đồn Ma Thần còn có một chí bảo, một kiện chí bảo vượt xa tất cả các trọng bảo khác. Chưa ai từng nhìn thấy Ma Thần sử dụng nó, cũng không ai biết trông nó như thế nào.
Khi Minh Tâm nhìn thấy đạo thiểm điện toả quang hoa kia rơi vào tay Ma Thần, hắn đột nhiên có dự cảm xấu.
Minh Tâm có thể cảm giác được rõ ràng khí tức của Ma Thần đã mạnh lên. Quy tắc bốn phía không tự chủ được tự động lùi về sau.
Vị Danh trở về, chạm vào tay lạnh buốt.
Từ khi nhìn thấy nó dưới vực sâu, Lục Châu đã biết Vị Danh đang hấp thu lực lượng đại địa, không ngừng trưởng thành.
Hắn đã thử triệu hoán nó vài lần nhưng đều thất bại. Thế nên Lục Châu hiểu được, khi chưa đến đúng thời điểm, Vị Danh sẽ không trở về.
Vị Danh bây giờ ẩn chứa lực lượng khó lường, toàn thân như băng, kiếm phong như điện, khi trở về trạng trái hòn đá lại trông suốt như một khối ngọc chưa mài toả quang mang rạng rỡ.
Linh tính của Vị Danh rất cao, độ phù hợp đạt tới hoàn mỹ, chỉ cần Lục Châu khẽ động ý niệm là Vị Danh sẽ hoàn thành động tác mà hắn muốn.
Soạt.
Lục Châu cầm chặt Vị Danh Kiếm, lam sắc điện hồ quấn quanh lưỡi kiếm, cảm giác quen thuộc lại trở về.
Một cỗ sát khí mạnh chưa từng có tràn ngập trong không trung Thánh Vực khiến đám người không rét mà run.
Minh Tâm nhướng mày, hắn rốt cuộc đã cảm nhận được nguy hiểm, lập tức đánh ra vô số cương ấn: “Đại Chương!”
Mười đạo quang trụ lay động giữa thiên địa, lực lượng đại địa từ mười toà liên toạ bắt đầu đổ vào Thiên Đạo Đại Chương.
Lục Châu tiện tay vung lên, ném Thiên Đạo Đại Kỳ ra ngoài. Thiên Đạo Đại Kỳ hoá thành lưu quang đầy trời như mưa rào trút xuống, phân tách ra toàn bộ lực lượng đại địa khỏi Đại Chương.
Minh Tâm đột nhiên ý thức được cái gì. “Đến từ đại vòng xoáy?”
Hắn phất tay áo, trên không trung còn lại hơn năm trăm tên Thánh Điện Sĩ lập tức vây quanh Lục Châu, rất nhiều tu hành giả Thánh Vực cũng tham dự vào cuộc chiến này.
Lục Châu lười nhìn đám người này, hai mắt vẫn nhìn thẳng vào Minh Tâm. “Cũng tốt, dùng bọn hắn để thử xem thanh kiếm này sắc bén cỡ nào.”
Lục Châu bắt đầu cất bước đạp không đi về phía Minh Tâm.
Đám Thánh Điện Sĩ xung quanh bắt đầu vọt tới, Lục Châu ung dung vung kiếm, Vị Danh Kiếm toả ra kiếm cương hẹp dài màu xanh lam không dùng bất kỳ kỹ xảo gì, đâm xuyên pháp thân tên Thánh Điện Sĩ kia.
Xoẹt.
Tên Thánh Điện Sĩ trợn tròn mắt nhìn Ma Thần, ngay sau đó pháp thân hắn vỡ ra, miệng phun máu tươi, toàn thân hắn rơi thẳng xuống dưới.
Một cái vung tay lấy mạng một Đại Đế!
Lại một tên Thánh Điện Sĩ vọt tới. Xoẹt xoẹt xoẹt…
Đám Thánh Điện Sĩ chỉ nhìn thấy một thanh kiếm cương dài vô tận giáng xuống chém đôi pháp thân người kia như chém vào đậu hũ.
Đơn giản, thô bạo, sạch sẽ, lưu loát.
Nỗi sợ hãi bao trùm Thánh Vực đến cực hạn. Vũ khí trong tay Lục Châu khiến tất cả mọi người không rét mà run. Ma Thần… vẫn cường đại như trước!
Không! Còn cường đại hơn trước nhiều!!
Xoẹt !
Nhân loại ở cửu liên giới nhìn lên không trung, chỉ thấy ánh sáng loé lên, một thanh lợi nhận khổng lồ quét ngang thiên mạc, một kiếm chém rách thương khung, cả bầu trời như bị chém đứt đoạn.
Tại Thánh Vực, không ai có thể nhìn thấy rõ ràng, chỉ thấy quang ảnh loé lên, sau đó là một trời mưa máu đổ rào rào xuống, còn có tay cụt chân cụt rơi lả tả không ngừng.
“A!”
Rốt cuộc có tu hành giả phát điên, sợ hãi phi nước đại bỏ trốn. Thánh Vực loạn thành một đoàn!
Thánh Điện Sĩ đã từng là đội cận vệ của Thánh Vực, duy trì cân bằng trong thiên hạ, vậy mà chỉ trong một hơi thở đã bị hủy diệt toàn bộ.
Toàn thân Quan Cửu run lên, quỳ rạp xuống đất, mặc cho màn mưa máu trút lên người mình, miệng hắn không ngừng lẩm bẩm: “Nghiệp chướng… đều là nghiệp chướng…”
Trên không trung, gương mặt Minh Tâm đanh lại, trơ mắt nhìn toàn bộ Thánh Điện Sĩ bị một kiếm chiêu tiễn xuống hoàng tuyền.
Một giây sau, Minh Tâm động!
Đây có lẽ là lần đầu tiên đám tu hành giả Thánh Vực nhìn thấy Minh Tâm động thủ.
Thông Thiên Kính thông qua Thông Thiên Tháp chiếu rọi hình ảnh này ra giữa trời. Đám đệ tử bị trói trong mười đạo quy tắc đều lo lắng thốt lên: “Sư phụ…”
Thời điểm then chốt, bốn vị Đại Đế rốt cuộc đã bay lên tới Thánh Vực, bốn người xuất hiện ở bốn phương hướng khác nhau, khiếp sợ nhìn về phía Minh Tâm!
Minh Tâm đã vọt tới trước mặt Lục Châu, trong chớp mắt đánh ra hàng trăm hàng ngàn đạo cương ấn.
Lục Châu vung chưởng đón đỡ, hai đại cao thủ tối cường trong thế gian rốt cuộc phóng lên hư không, thi triển đại đạo quy tắc va chạm nhau.
Trong tinh không, Lục Châu huy kiếm chém đứt quy tắc, Minh Tâm tay cầm cán cân không ngừng khai mở không gian, né tránh Vị Danh Kiếm.
Đám người quan chiến kinh hãi không thôi. Thanh Đế Linh Uy Ngưỡng nói: “Không ngờ Minh Tâm và Lục huynh lại cường đại đến mức này!”
“Thật không thể tin nổi, đây chỉ là cảnh giới chín quang luân?”
Trên bầu trời, mười tám đạo quang luân nghiền ép lẫn nhau. Ầm!
Tia lửa bắn ra như pháo bông chói mắt, Tư Vô Nhai ở trong một đạo quang trụ nhìn về phía hai người đang đại chiến, nói: “Sư phụ đã vượt qua Ma Thần năm đó, mà Minh Tâm cũng không phải là Minh Tâm trước kia!”
Ầm! Một tiếng động thật lớn vang lên.
Tất cả mọi người nhìn thấy bầu trời bị xé rách thành một khe hở màu đen như thể thương thiên mở mắt, Minh Tâm và Lục Châu đồng thời biến mất giữa hư không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận