Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1199

Anh Chiêu trí tuệ cực cao, nếu có thể thu làm toạ kỵ cũng là việc tốt. Vấn đề là có không ít người đã nhìn thấy ngoại hình Anh Chiêu, khó tránh khỏi sinh lòng mơ ước. Bản thân Lục Châu không có tinh lực chăm sóc chúng nó, mà tu vi của các đồ đệ thì không đủ để bảo hộ nó.
Anh Chiêu nhìn Lục Châu đầy đề phòng, ren rén lui lại mấy bước.
Có lẽ có thể thử xem. Sau khi thu phục nó có thể cắt đi ít lông, bôi bôi trét trét một chút màu sắc khác lên…
Ừ, cứ làm như thế.
“Vì sao ngươi lại đặt bẫy dẫn tới phân tranh?” Lục Châu hỏi.
Ùng ục, ùng ục… Anh Chiêu phát ra âm thanh.
Đáng tiếc, Lục Châu nghe không hiểu.
“Thôi… lão phu cho ngươi một cơ hội sống sót. Nếu ngươi nguyện ý thần phục lão phu, trở thành toạ kỵ, chờ thời cơ chín muồi, lão phu sẽ trả lại viên Mệnh Cách Chi Tâm này cho ngươi.” Lục Châu nói.
Khi nói điều này, Lục Châu đã thi triển cương khí che đậy âm thanh, đề phòng người khác nghe được.
Anh Chiêu hiểu lời Lục Châu, nó ngẩng đầu nghi hoặc.
Tu hành giả nhân loại sau khi đạt được Mệnh Cách Chi Tâm của hung thú, không ai nguyện ý trả lại. Đương nhiên cũng đã từng xuất hiện loại người “đại ái” thà hy sinh thọ mệnh của mình cũng lấy Mệnh Cách Chi Tâm trả cho hung thú. Nhưng loại người này quá ít, hơn nữa hung thú cũng có khả năng sẽ trả thù nhân loại.
Lo lắng việc này, Anh Chiêu không dám tin tưởng lời Lục Châu.
Lục Châu nói: “Ngươi bây giờ đã không còn giá trị lợi dụng, Mệnh Cách Chi Tâm lại nằm trong tay lão phu. Dùng trí tuệ của ngươi mà suy nghĩ xem, lão phu gạt ngươi có lợi ích gì?”
Ùng ục !
Anh Chiêu khẽ kêu một tiếng. Lục Châu vẫn nghe không hiểu, bèn nói:
“Nếu ngươi đồng ý thì đi tới trước mặt lão phu. Nếu không đồng ý thì rời đi, tự sinh tự diệt.”
Lục Châu vừa nói xong, Anh Chiêu lại nhanh chóng lắc đầu.
Lục Châu nhíu mày. “Lão phu cho ngươi cơ hội mà ngươi lại cự tuyệt?”
Anh Chiêu lại lắc đầu.
Lần này thì đến Lục Châu cũng ngơ ngác. Có ý gì đây?
Lục Châu đang nghĩ xem có nên cho người liên lạc với Tư Vô Nhai hay không, sau đó gọi Hải Loa đến nói chuyện một chút, nhưng như vậy quá lãng phí thời gian, nếu bây giờ còn không đi thì e là đám người Trần Vũ Vương, Ninh Vạn Khoảnh sẽ trở về mất.
Ngay khi Lục Châu vừa định từ bỏ, quay người rời đi, Anh Chiêu bỗng đi về phía trước mấy bước nhưng không đi đến trước mặt Lục Châu mà là đi được nửa đường thi ngừng lại.
Lục Châu đại khái cũng đã hiểu ý nó, bèn nói:
"Ngươi muốn có thời gian suy nghĩ?"
Lần này Anh Chiêu gật đầu.
"Được, lão phu chờ ngươi, chừng nào nghĩ xong thì lần theo khí tức của Mệnh Cách Chi Tâm mà đến tìm lão phu. Ngoài ra, lão phu cho ngươi một lời khuyên, đừng bao giờ có ý định chơi âm mưu chiêu trò gì với lão phu."
Ùng ục.
Anh Chiêu gật đầu.
Đương nhiên nó muốn lấy lại Mệnh Cách Chi Tâm. Muốn nó tự mình cô đọng Mệnh Cách Chi Tâm một lần nữa là việc rất khó, ít nhất cũng cần mấy trăm năm, thậm chí là ngàn năm.
Anh Chiêu nhìn lên không trung, trong miệng phát ra tiếng lẩm bẩm, đôi cánh khẽ động, đạp không rời đi.
Tốc độ của nó chậm hơn trước rất nhiều.
Lục Châu không có lo lắng cho nó, với trí tuệ của Anh Chiêu, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì.
...
Đám người đứng nhìn mà không hiểu ra sao.
"Sao Lục tiền bối lại trò chuyện với súc sinh? Con súc sinh kia hết lắc đầu lại gật đầu là thế nào?" Vu Triều nói.
Tiêu Vân Hòa đáp: "Đại khái là nó muốn đòi lại Mệnh Cách Chi Tâm... Lục huynh sao có thể trả cho nó."
"Súc sinh này quả thật là thông minh, thế nhưng Lục tiền bối cũng quá nhân từ rồi, không giết nó, sau này nó quay lại báo thù thì phải làm sao?" Vu Triều lắc đầu.
"Nhân từ?"
Ngươi nói cái gì cũng được, nhưng hai chữ “nhân từ” này cách Lục huynh quá xa xôi, có bắn đại bác cũng không tới.
Lục Châu nhảy lên không trung, chuyến này thu hoạch rất lớn.
"Lục huynh, đằng kia." Tiêu Vân Hòa chỉ tay về nơi xa.
Mấy người quay đầu nhìn về phía thân ảnh đang bay về dãy núi.
"Ninh Vạn Khoảnh?"
Bạch bào trên người Ninh Vạn Khoảnh bị nhuộm đỏ, trên mặt dính đầy tiên huyết, khóe mắt, khóe miệng, cánh tay... đều đầy vết máu, cả người trông như vừa tắm trong một bể máu ra.
"Ha ha ha... Ha ha ha..." Ninh Vạn Khoảnh vừa cuồng tiếu vừa lướt đến, trong giọng cười ẩn chứa vô tận bi thương.
Rõ ràng hắn đã chật vật đại chiến với Trần Vũ Vương và La Hoan, rốt cuộc giành được thắng lợi.
Nhưng thắng thật thảm.
"Anh Chiêu! Ngươi ra đây!" Ninh Vạn Khoảnh phẫn nộ gầm thét, âm thanh rung chuyển đất trời.
"Ninh Vạn Khoảnh hẳn đã biết viên Mệnh Cách Chi Tâm kia là giả, nhìn bộ dáng này của hắn, trong trận huyết chiến vừa rồi chắc không chiếm được nhiều tiện nghi." Thẩm Tất nói.
Lục Châu chỉ nhìn thoáng qua Ninh Vạn Khoảnh, sau đó không tiếp tục để ý đến hắn mà bay về phía đám người Bạch Ốc Hàn Môn.
Đúng lúc này, một làn sóng năng lượng cực lớn đánh tới, thổi bay đám người Bạch Ốc Hàn Môn, Tiêu Vân Hòa và Thẩm Tất ra xa hơn ngàn mét.
"A!"
Đám người lên tiếng kinh hô, lăng không bay ngược ra sau.
Làn sóng năng lượng kia mênh mông như biển khiến mọi người không có sức chống cự, bao gồm cả Tiêu Vân Hòa.
Lục Châu nhíu mày.
Trong lòng lập tức tự trách mình quá tham lam. Nếu hắn không tốn thời gian nói chuyện với Anh Chiêu mà trực tiếp dẫn người rời đi thì đã không xảy ra chuyện.
Nhưng việc đã đến nước này, chỉ có thể gặp chiêu phá chiêu.
Mấy ngàn người bị sóng năng lượng đánh bay, rơi xuống chân núi.
Ngay sau đó, một luồng năng lượng hình mũi khoan đánh thẳng vào mặt Lục Châu.
Hai tay Lục Châu chập lại, gọi ra cương khí hộ thuẫn ngăn trở sóng năng lượng, nhưng lực lượng kia quá mạnh, không ngừng bức hắn lui về sau.
Lực lượng cường đại vượt ngoài dự liệu của tất cả mọi người trong chớp mắt đã đánh Lục Châu bay về phía dãy núi, sau lưng Lục Châu hiện ra Tinh Bàn.
Oanh!
Lục Châu đâm vào bên trong dãy núi, đá vụn rơi xuống, bụi đất tung bay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận