Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1574

“Thời điểm đó ta coi Tần Đức là tâm phúc, là cánh tay đắc lực của mình, nâng đỡ hắn thành đại trưởng lão, trên vạn người dưới một người. Không ngờ… ta thật không ngờ…”
Hắn thở dài một tiếng. Chuyện cũ như đang tái hiện trước mặt.
Lục Châu nói: “Đây là việc của cá nhân ngươi.”
Tần Nhân Việt gật đầu, xoay người lại nói với Diệp Duy: “Diệp trưởng lão, có thể cho mượn phù văn thông đạo Nhạn Nam Thiên dùng một lát không?”
Diệp Duy nói: “Mời.”
Tần Nhân Việt nói với đám đệ tử Tần gia: “Bản toạ sẽ tự mình thanh lý môn hộ.”
Chúng đệ tử khom người nói: “Đệ tử chờ chân nhân trở về.”
Tần Nhân Việt và Diệp Duy cấp tốc đi về phía phù văn thông đạo.
Lúc này, Lục Châu mới nhìn về phía hình ảnh Tư Vô Nhai.
Tư Vô Nhai hỏi: “Sư phụ, vì sao không ngăn chặn Tần Đức?”
“Hắn đang ở đâu?”
“Lần cuối cùng đồ nhi gặp hắn là ngày hôm qua, tại Thiên Vũ Viện. Đồ nhi cho rằng hắn đang ở cách đây không xa. Chỉ sợ Tần Đức vì bảo vệ mình mà chó cùng rứt giậu, bắt chúng ta làm con tin.”
Lục Châu nói: “Ngươi dẫn người đi tới Bạch Tháp, phong bế thông đạo.”
“Triệu Hồng Phất và bát sư đệ đã đi hoàng liên giới, e là không phong bế được thông đạo.”
“Vậy thì hủy đi.”
“Đồ nhi làm ngay.” Hình ảnh của Tư Vô Nhai cũng biến mất.
Không bao lâu sau, Tư Vô Nhai dẫn theo mọi người di chuyển đến Bạch Tháp. Vì lý do ổn thoả, hắn hủy hết toàn bộ phù văn trong Thiên Vũ Viện.
Quả nhiên.
Một canh giờ sau, Tần Đức xuất hiện trên không trung Thiên Vũ Viện.
Nhìn Thiên Vũ Viện tiêu điều rỗng tuếch, hắn hừ lạnh một tiếng: “Chạy thật nhanh.”
Tần Đức quay đầu nhìn về phía Vân Sơn. Nhưng nghĩ lại Tần Mạch Thương chết ở đó, phù văn thông đạo thanh liên giới lại ở ngay đỉnh núi tuyết, cách nhau quá gần. Tần Nhân Việt hẳn là sẽ đến Vân Sơn, đành phải bỏ đi suy nghĩ này.
E là không thể gây ra động tĩnh lớn.
“Kim liên giới, Ma Thiên Các?”
Từ Thiên Vũ Viện đến Ma Thiên Các, nếu không có phù văn thông đạo thì phải bay qua Vô Tận Hải hoặc đi xuyên qua Hắc Thuỷ Huyền Động, như thế rất lãng phí thời gian.
Lúc này, Thiên Vũ Viện có mấy binh sĩ đi ngang. Tần Đức lập tức vung tay vồ lấy một người.
“Tần Nại Hà đi đâu rồi?” Tần Đức hỏi.
“Không, không, không rõ…”
“Kiên nhẫn của ta có hạn. Phù văn thông đạo ở đâu?”
“Phù văn thông đạo đã bị thất tiên sinh hủy hết rồi!” Binh sĩ hoảng sợ đáp.
“Hủy rồi?” Tần Đức nhướng mày, trong đầu hiện lên thân ảnh của Tư Vô Nhai. Thật đúng là một người trẻ tuổi cực kỳ giảo hoạt.
“Phù văn thông đạo thông tới đâu?” Tần Đức ép hỏi.
“Bạch, Bạch Tháp.”
Soạt.
Tần Đức buông tay, binh sĩ kia rơi xuống đất. Hắn hừ một tiếng: “Coi như các ngươi xui xẻo, vừa vặn ta có phù văn thông đạo đi tới bạch liên giới.”
Hư ảnh loé lên, nửa canh giờ sau, Tần Đức xuất hiện trong một khu rừng yên tĩnh. Hắn phất tay áo, cương khí cuốn đám lá úa bay lên, để lộ một phù văn thông đạo.
Hắn đứng vào, nhanh chóng khởi động.
Một khắc đồng hồ sau, Tần Đức xuất hiện trong thế giới tuyết.
Hắn xoay người quan sát tứ phương, sau đó đánh ra một chưởng ấn.
Oanh! Phù văn thông đạo trở nên ảm đạm.
Vì để phòng ngừa có người chữa trị, Tần Đức lại đánh ra mấy chưởng hủy hoại hoàn toàn phù văn thông đạo, mới an tâm rời đi.
Tần Đức hoá thành một đạo lưu tinh bay vọt lên không trung.
Nửa canh giờ sau.
Hắn nhìn thấy một đám tu hành giả bạch liên đang vây công một con thú vương. Trên người đám tu hành giả đầy thương thích.
Tần Đức thấy thế, gọi ra một cương ấn quang trụ bắn thủng người thú vương. Thú vương không chịu nổi một kích, ầm ầm rơi xuống đất.
Đám tu hành giả bạch liên sống sót sau tai nạn, đồng loạt khom người nói: “Đa tạ tiền bối ra tay cứu giúp!”
Tần Đức mỉm cười đáp: “Hung thú và nhân loại là thiên địch, tu hành giả giúp đỡ lẫn nhau là chuyện đương nhiên, không cần đa tạ.”
Đám tu hành giả rất là cảm động.
Tần Đức hỏi: “Xin hỏi chư vị, Bạch Tháp ở đâu?”
Một tu hành giả trong số đó hỏi: “Xin hỏi tiền bối đến Bạch Tháp làm gì?”
Đám người trẻ tuổi này đương nhiên không có khả năng là đối thủ với Tần Đức. Hắn đã nghĩ ra cớ từ sớm, cười nói: “Hiện tượng mất cân bằng càng lúc càng nghiêm trọng, là nhân loại, chúng ta hẳn nên góp một phần sức lực.”
“Thì ra là thế.” Người kia nói, “Tiền bối thật là đại nghĩa, chúng ta rất kính nể ngài. Từ nơi này bay về hướng đông ba trăm dặm sẽ đến Bạch Tháp. Nơi đó vắng vẻ, là địa phương hung thú rất thích ẩn nấp.”
“Đa tạ.”
Hư ảnh Tần Đức loé lên, biến mất giữa không trung. Đám tu hành giả bạch liên tán thưởng không thôi.
Tần Đức toàn lực phi hành, lấy tốc độ mười bảy Mệnh Cách của hắn, tốn khoảng nửa ngày rốt cuộc bay tới Bạch Tháp.
Nhìn toà Bạch Tháp cao ngất trong mây mù, Tần Đức lộ ra tiếu dung. “Bạch Tháp… ta muốn xem xem các ngươi còn trốn được đi đâu.”
Sau khi tìm đến Bạch Tháp, Tần Đức không còn vẻ gấp gáp như trước. Hắn đã nghĩ ra phương thức sinh tồn thích hợp là du kích.
Thế giới này lớn như vậy, muốn tìm một chỗ dung thân không khó. Thực lực chân nhân đương nhiên cường đại, nhưng chỉ cần tránh xa bọn hắn thì không thành vấn đề.
“Đồ đệ của tên họ Lục kia có thể đến nơi này tị nạn, hẳn là cũng có phù văn thông đạo. Phải cẩn thận mới được.”
Chỉ cần không gặp được Tần Nhân Việt và Lục Châu thì vấn đề không lớn. Đương nhiên hắn cũng sẽ cẩn thận nơi này có cường giả ẩn tàng.
Tần Đức đứng cách Bạch Tháp mấy trăm mét, ngẩng đầu nhìn trời.
Hiện tượng mất cân bằng đã xuất hiện lâu như vậy vẫn không thấy cân bằng giả đến, xem ra ông trời cũng muốn nhìn thấy nhân loại và hung thú được thanh tẩy một lần.
“Để cẩn thận, ta ẩn nấp trong bóng tối thì hơn.” Hư ảnh Tần Đức loé lên, biến mất tại chỗ.
Cùng lúc đó.
Tần Nhân Việt xuất hiện tại hồng liên giới, gần Vân Sơn. Đây là phù văn thông đạo của Tần gia, vị trí đặt tại đỉnh núi tuyết.
Tần Nhân Việt cấp tốc lao về phía mười hai toà sơn phong, gần như chỉ mất mấy hơi thở đã xuất hiện trên một ngọn sơn phong.
Thấy bên dưới có một tu hành giả đang đi tới, hư ảnh Tần Nhân Việt loé lên, xuất hiện trước mặt người nọ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận