Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1514

“Diệp Chính gặp phải chân nhân trong bí ẩn chi địa, người đó rốt cuộc là ai?”
“Không biết, Tam Thập Lục Thiên Cương đều chết sạch, Diệp Chính cũng không muốn nhắc tới.” Diệp Diệc Thanh thở dài đáp.
Diệp Duy cau mày: “Ta biết ngươi muốn nói cái gì… Cầm lấy.”
Hắn lấy trong ngực áo ra một hộp gấm, trong hộp gấm có bốn cái ngọc phù. Diệp Duy phát cho mỗi người một tấm.
“Đây là…” Diệp Canh kinh ngạc nói, “Thật sự phải dùng tới thứ này sao?”
“Đây là thủ đoạn duy nhất giúp chúng ta chạy thoát khỏi tay chân nhân… Chuyện còn chưa rõ ràng, nếu có thể xác định chính là hắn thì chúng ta bóp nát phù này.” Diệp Duy nói.
“Ừm.” Ba người gật đầu.
Truyền âm xong, Diệp Duy tự vung tay đập vào miệng mình một cái. Về sau gặp người khác bớt có bô bô cái miệng tự giới thiệu mình đi nha!
Một chiêu hư hoá thần thông của Lục Châu khiến Ung Hoà lâm vào tuyệt vọng. Nó dồn hết sức lực tấn công nhưng chẳng có chút tác dụng gì. Tấn công thanh âm, thị giác, thực thể đều vô nghĩa với Lục Châu.
Lục Châu tiến tới từng bước, Vị Danh Kiếm bay múa trên không trung, mỗi một kiếm chém ra đều ẩn chứa lực lượng Thiên Tướng.
Xoẹt xoẹt xoẹt…
Thân thể Ung Hoà tựa như manh áo, bị cây kim khâu Vị Danh Kiếm đâm tới đâm lui như đang thêu thùa. Tiếng gào thét bén nhọn rốt cuộc cũng im bặt.
Hư ảnh Ung Hoà dừng lại, sau đó cấp tốc thu nhỏ lại rồi biến mất, toàn thân nó héo rũ cực nhanh. Ung Hoà cúi đầu nhìn toàn thân mình bị đâm như tổ ong, toàn bộ chấp niệm bỗng chốc tan biến…
Nó cười một tiếng, sau đó bật khóc. Tiếng khóc làm cho người ta sợ hãi.
“Ngươi… có biết ta đã ở nơi này bao lâu rồi không?” Ung Hoà nói.
Lục Châu không nói gì.
“Ba mươi ngàn năm… Ròng rã ba mươi ngàn năm. Ngươi có muốn biết bên dưới lăng mộ có gì không? Ha ha ha…”
Thấy vẻ mặt Lục Châu vẫn thản nhiên như không, nó bỗng nhiên tức giận nói:
“Bản tính của nhân loại đều là tham lam! Tham lam thì phải trả giá đại giới! Nó còn cường đại hơn ta rất nhiều… các ngươi rất nhanh sẽ phải chôn cùng ta thôi. Ha ha ha…”
Tiếng cười cuối cùng của Ung Hoà kẹt lại trong cổ họng, khoé miệng nó vẫn nhếch lên cao nhưng toàn thân đã cứng ngắc tựa như một gốc cây khô, không còn động tĩnh.
Ung Hoà đúng là rất cường đại nhưng không thích hợp để thu phục, một phần vì nó quá quái dị và độc ác, một phần vì tâm tình của nó quá mức tiêu cực.
[Ting ! đánh giết thú hoàng Ung Hoà, thu hoạch được 30.000 điểm công đức.].
Lục Châu từng giết tu hành giả nhiều Mệnh Cách, điểm công đức tổng cộng cao hơn mức này nhiều, nhưng con số này là số điểm ban thưởng cho một lần đánh giết cao nhất mà Lục Châu từng gặp.
Nhịp tim của Diệp Duy đập rất nhanh, ánh mắt hắn nhìn về phía lăng mộ.
Lục Châu ngẩng đầu nhìn về phía bốn người Diệp Duy, hỏi: “Bên dưới đó là Trấn Thọ Thung?”
Diệp Duy gật đầu đáp: “Vật này tên là Trấn Thọ Thung, là thánh vật hằng cấp. Trấn Thọ Khư có thể tạo thành không gian riêng biệt là nhờ có nó. Trấn Thọ Thung có tác dụng đẩy nhanh tốc độ tu hành, nhưng đồng thời cũng tiêu hao thọ mệnh, đây là nguyên nhân các đại chân nhân không muốn lấy thứ này.”
Đến cấp chân nhân, Trấn Thọ Thung không còn bao nhiêu tác dụng, ngược lại còn lấy đi sinh mệnh của bọn hắn, đám chân nhân đương nhiên không ưa gì nó.
Mà người chưa đến cấp chân nhân lại không phải là đối thủ của Ung Hoà, hoặc kiêng kỵ bí ẩn chi địa hung hiểm nên không thể lấy Trấn Thọ Thung đi.
“Đã như vậy, vì sao các ngươi còn muốn lấy Trấn Thọ Thung?” Lục Châu hỏi.
“Việc này…” Diệp Duy nghĩ ngợi rồi đáp, “Bởi vì ta muốn xung kích lên mười tám Mệnh Cách.”
Ba lão giả kia nghe vậy lập tức gật đầu phụ hoạ.
Thấy mặt Lục Châu không có biểu tình gì, Diệp Duy lại nói: “Nhưng bây giờ không cần nữa. Chúng ta đều đã bị thương, chỉ muốn rời đi. Thủ đoạn của lão tiên sinh thật kinh người, bội phục, bội phục.”
Bốn vị lão giả đồng thời chắp tay với Lục Châu rồi xoay người rời đi.
“Chờ đã.” Lục Châu bỗng lên tiếng, “Ngươi tên là Diệp Duy?”
Điều em không muốn nay cũng đã đến… Diệp Duy đành gật đầu: “Đúng vậy.”
“Ngươi có biết người tên là Diệp Chính ở Nhạn Nam Thiên không?” Lục Châu nhìn chằm chằm bốn người, tỉ mỉ quan sát nhất cử nhất động của bọn hắn.
Không thể không nói, đám người đều là lão nhân tinh, khả năng khống chế cảm xúc đã đạt tới lô hoả thuần thanh, không để người khác nhận ra mình nghĩ gì.
Diệp Duy nghe đến đây đã gần như có thể khẳng định người đánh Diệp chân nhân trọng thương chính là lão giả trước mắt.
Bí ẩn chi địa lớn như vậy, vì sao lại hết lần này đến lần khác gặp phải người này chứ? Đúng là ý trời.
“Không biết.” Diệp Duy mặt không đỏ tim không đập đáp.
“Chúng ta nào dám trèo cao, tự nhận mình quen biết Diệp chân nhân chứ.” Diệp Diệc Thanh nói.
Diệp Canh còn khoa trương hơn:
“Nói thật lòng, lúc vừa đến Trấn Thọ Khư chúng ta có chút đề phòng lão tiên sinh. Nhưng vừa rồi lão tiên sinh ra tay đánh giết Ung Hoà, thuận tiện cứu chúng ta một mạng, đây chính là ơn cứu mạng đó, chúng ta cảm động vô cùng…”
Dùng lời nói thật để che giấu suy nghĩ của mình, đây cũng là một kỹ xảo để nói dối.
Lục Châu nhìn bốn người vẻ dò xét.
Ngoài mặt bốn người trông rất bình thường nhưng trong lòng đều hoảng như nai tơ gặp hổ, ngọc phù trong tay đã sắp vỡ nát.
Thế sự khó lường !
Khổng Văn bỗng nhiên vỗ đầu nói: “Ta hình như nhớ ra một chút… cái tên Diệp Duy này nghe cứ quen quen thế nào…”
Đám người không còn gì để nói.
“Đại ca, rốt cuộc là huynh có nhớ được không?” Khổng Vũ mất kiên nhẫn hỏi.
“Ta sắp nhớ ra rồi, bị đệ cắt ngang dòng suy nghĩ, lại quên mất!”
Đám người Diệp Duy len lén thở phào một hơi. Con mẹ nó, suýt chết nha!
Soạt !
Đúng lúc này, một cây trụ màu đen từ dưới lòng đất phá không bay lên, toả ra quang mang quỷ dị.
“Trấn Thọ Thung?!”
Nhìn thấy Trấn Thọ Thung, trong mắt bốn vị lão giả lộ vẻ nghi hoặc.
Soạt! Trấn Thọ Thung lại bay lên cao một chút.
Đám người không khỏi nhíu mày.
“Thành tinh rồi à?” Minh Thế Nhân nói.
“Đồ vật sao có thể chủ động xuất hiện? Không phải là Ung Hoà sống lại đó chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận