Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 355: Ngư ông đắc lợi

Chiếc phi liễn màu đen cực lớn bay xuyên qua núi rừng, hình dạng của nó hẹp dài như hình chữ nhật. Hai bên phi liễn được chế tác rất nhiều trận văn, xung quanh có rất nhiều tu hành giả đang điều động nguyên khí song song phi hành.
Từ chiến trận đến độ phô trương về nhân số đều lớn chưa từng thấy.
Đám người dừng bước, ngẩn ngơ nhìn chiếc phi liễn. Sau khi phi liễn bay đến khu vực rừng cây thì bắt đầu giảm tốc độ.
So sánh với chiếc phi liễn khổng lồ này, phi liễn của Ma Sát Tông chẳng khác gì đồ chơi trẻ con, chẳng đáng nhắc tới.
Đoạn Hành nhìn phi liễn, miệng thì thào: “Nghe nói sau khi U Minh Giáo chiếm đoạt Chính Nhất Đạo và Tịnh Minh Đạo thì thế lực đại tăng. Chưa đến nửa năm giáo chúng U Minh Giáo đã tăng lên gấp ba gấp bốn lần… Không ngờ đến phi liễn cũng đổi một cái mới rồi.”
Đoạn Hành không biết, phi liễn của Vu Chính Hải đã bị huỷ ở Liên Hoa đài từ lâu.
Lục Châu nhìn phi liễn rồi lại chắp tay sau lưng, thản nhiên bước đi. Hắn không đi lên đỉnh núi mà rẽ sang một nơi có tảng đá lớn, xung quanh có mấy cây đại thụ um tùm che nắng.
Nơi này là một chỗ tránh nắng ngày hè cực tốt.
Thấy bóng lưng Lục Châu nhàn nhã đi bộ phía trước, Đoạn Hành âm thầm gật gù.
Một tên thuộc hạ đi bên cạnh hắn chợt nói:
“Vu giáo chủ tuy phô trương thanh thế, chiến trận cực lớn… nhưng thuộc hạ vẫn cảm thấy kiểu phản phác quy chân như lão tiền bối mới thật sự là cường giả.”
Đoạn Hành quay sang nhìn tên thuộc hạ bằng ánh mắt ý vị thâm trường, khiến gã giật nảy mình.
“Có lý lắm.” Đoạn Hành tán thưởng.
Lão tiền bối phản phác quy chân, mỗi một bước đi đều để lại dấu chân rất thật, không hề có loại thể hiện sức mạnh lung tung như những kẻ thích khoe mẽ khác.
Cường giả nên như thế.
Đám người Đoạn Hành đi tới chỗ tảng đá lớn. Những đệ tử Ma Sát Tông khác đều đứng ở phía sau, không dám tiến lên thêm nữa.
Đoạn Hành phóng tầm mắt nhìn ra đằng xa. Chiếc phi liễn to lớn kia đã dừng lại.
Đoạn Hành khom người nói: “Lão tiền bối, lúc này ngài không xuất thủ thì chờ đến khi nào?”
Lục Châu không nói gì, chỉ quay đầu lại nhìn Đoạn Hành một cái đầy thâm ý rồi quay đầu đi, tiếp tục quan sát chiếc phi liễn.
Trong lòng Đoạn Hành lập tức run rẩy, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi.
Lời này của hắn thật là ngu xuẩn. Lão tiền bối quyết định ngồi đây xem rõ ràng là muốn ngư ông đắc lợi.
Nghe đồn tu vi của Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung có thể so sánh với sư phụ mình, thậm chí còn có người đánh giá bọn họ là “trò giỏi hơn thầy”.
Có thật như vậy không thì Đoạn Hành không rõ, nhưng hắn biết một điều, Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đều là cao thủ bát diệp.
Hơn nữa U Minh Giáo còn có tứ đại hộ pháp Hoa Trọng Dương, Bạch Ngọc Thanh, Dương Viêm và Địch Thanh, toàn bộ đều là cao thủ nhất đẳng. Trừ bọn họ ra, trong U Minh Giáo cũng không thiếu đủ loại cao thủ khác tản mát ở khắp nơi.
Lại còn phải kể đến Giáo chủ Ám Võng Tư Vô Nhai âm mưu quỷ kế đầy mình đang không biết trốn ở nơi nào.
Lão tiền bối muốn bắt bọn hắn lại thì việc án binh bất động, bí mật quan sát mới là thượng sách.
Đoạn Hành âm thầm phân tích một phen, sau đó lập tức cảm thấy lão tiền bối đúng là cao nhân, không hề là kẻ tính tình nóng nảy chỉ biết dùng vũ lực như trong lời đồn.
Chiếc phi liễn to lớn dừng lại bên bờ Bách Diệp Hồ.
Ngu Thượng Nhung đứng khoanh tay trên mặt nước, hai mắt nhắm lại.
Thủ toạ Thanh Long điện Hoa Trọng Dương là người đầu tiên bước tới, chắp tay nói: “Tham kiến nhị tiên sinh.”
Bách Diệp Hồ vẫn hoàn toàn yên tĩnh. Ngu Thượng Nhung chẳng buồn mở mắt ra, vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Mặt hồ thanh tịnh đến mức có thể nhìn thấy đáy, trong suốt như mặt gương, phản chiếu lại từng góc cạnh trên gương mặt Ngu Thượng Nhung.
Hoa Trọng Dương có hơi xấu hổ…
Nhưng vẫn đánh liều nói tiếp: “Hoa Trọng Dương tham kiến nhị tiên sinh.”
Tương tự như vừa rồi, Ngu Thượng Nhung không đáp lời hắn.
Bạch Ngọc Thanh, Dương Viêm và Địch Thanh lần lượt bước ra, bốn người xếp thành một hàng ngang, cùng đồng thanh nói:
“Tham kiến nhị tiên sinh.”
Thấy Ngu Thượng Nhung vẫn im lặng như thể đang ngủ, bốn người đưa mắt nhìn nhau không biết phải làm sao.
Lúc này, Vu Chính Hải đang ngồi ngay ngắn trên phi liễn chợt bật cười ha hả, tiếng cười như tiếng sóng gầm đánh về phía Bách Diệp Hồ.
Toàn bộ cá dưới đáy hồ đều nhảy lên, tung người bay ra khỏi mặt nước tạo thành từng đạo sóng gợn.
Ngu Thượng Nhung mở mắt ra.
Tứ đại hộ pháp đứng dạt sang hai bên thành hai hàng, khom người hành lễ: “Giáo chủ.”
Vu Chính Hải chắp tay đi ra, quan sát Ngu Thượng Nhung đứng ở giữa hồ…
Tuy Ngu Thượng Nhung đứng giữa hồ trông rất nhỏ bé, nhưng tất cả mọi người đều biết hắn có đủ năng lực khiến cho mặt hồ Bách Diệp yên tĩnh trở lại.
“Nhị sư đệ, chỉ mới không gặp có bao lâu mà đệ lại trở nên xa lạ vô tình như thế? Bốn vị hộ pháp này của ta đều là cao thủ nhất đẳng, bọn họ đều rất muốn được đọ sức một trận với đệ, dù biết trước sẽ thất bại. Sao đệ không cho bọn họ được như ý nguyện một lần?” Vu Chính Hải nói.
Ngu Thượng Nhung rốt cuộc cũng mở miệng.
“Thật xin lỗi, đại sư huynh…”
Lời này rõ ràng là có ý cự tuyệt.
Vu Chính Hải hỏi: “Tại sao?”
“Những năm gần đây, người từng chiến đấu với ta có tổng cộng một trăm ba mươi lăm người… Chỉ có một người chưa thành vong hồn dưới kiếm.”
Hoa Trọng Dương, Bạch Ngọc Thanh, Dương Viêm, Địch Thanh: “...”
“Kiếm Si Trần Văn Kiệt, Mạc Bắc Kiếm Nô Vọng Hải Triều, đệ nhất Kiếm Vương ở Thanh Châu, Kiếm Hoàng Việt Tranh Vanh ở Tây Vực thuộc tộc Lâu Lan… không ai là không chết dưới kiếm của ta.”
Ngu Thượng Nhung không cần kể ra thêm nữa. Chỉ những cái tên này thôi đã đủ khiến cho mọi người sinh lòng kính sợ.
Ngu Thượng Nhung ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt khẽ lướt qua tứ đại hộ pháp rồi cười nhạt một tiếng:
“Hơn nữa, ta đề nghị bốn vị không nên ở lại quan sát cuộc chiến này.”
Bốn người lại đưa mắt nhìn nhau.
Ngươi nói bốn người chúng ta không có tư cách đánh với ngươi một trận, chúng ta còn có thể chấp nhận.
Nhưng bây giờ đến tư cách quan chiến cũng không có là ý gì đây?
“Để tránh cho các ngươi lưu lại bóng ma tâm lý.”
Hoa Trọng Dương, Bạch Ngọc Thanh, Dương Viêm, Địch Thanh: “...”
Phàm là cao thủ kiếm đạo thì đều si mê kiếm thuật.
Ngu Thượng Nhung đã thấy rất nhiều người có kiếm thuật cao siêu, sau khi trông thấy kiếm thuật của Ngu Thượng Nhung thì đều trở nên tự ti, lâm vào điên cuồng.
Vu Chính Hải sang sảng cười:
“Chuyện này thì sư đệ yên tâm, những kẻ như thế đều là người yếu đuối. Nếu ngay cả sự chênh lệch giữa bản thân với đối phương mà cũng không thể chấp nhận nổi thì loại người này không xứng gia nhập U Minh Giáo của ta.”
“Vậy thì tốt.”
Vu Chính Hải điểm mũi chân, thân người nhẹ nhàng như lông vũ bay về phía trước rồi rất nhanh hạ xuống mặt hồ.
Điều khiến người ta phải sợ hãi than chính là mặt nước vẫn bình tĩnh không một gợn sóng, đủ thấy lực khống chế của Vu Chính Hải đáng sợ tới cỡ nào.
Ngu Thượng Nhung không tiếp tục đứng khoanh tay mà khẽ chắp tay thi lễ: “Tham kiến đại sư huynh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận