Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 207: Nhiều người không có nghĩa là lực lượng lớn (2)

Tiểu Diên Nhi mặc Vân Thường Vũ Y trông xinh đẹp thoát tục như hạc giữa bầy gà…
Tuổi mười sáu trăng tròn rất phóng khoáng tự nhiên.
“Cô nương này dung mạo thật xinh đẹp.”
“Nhìn cách ăn mặc và khí chất không giống con nhà bình thường…”
“Chắc là thiên kim nhà nào trong An Dương thành rồi. Nữ tu vừa có tri thức vừa hiểu lễ nghĩa như vậy thật là hiếm thấy.”
Tiểu Diên Nhi bước vào Vân Tước Lâu.
Người giữ cửa nhìn thoáng qua nàng rồi giơ tay ra hiệu. “Mời.”
Đám tu hành giả cũng rất biết điều, để nàng đi đầu, không chen lấn lẻn vào.
Mọi người nhìn theo Tiểu Diên Nhi cho đến khi bóng nàng khuất sau cánh cửa.
Sau đó ai cũng ôm tâm tình chờ đợi kết quả.
Giang Ái Kiếm khoanh tay nói: “Lão tiền bối, ngài không lo lắng chút nào sao?”
“Sao phải lo lắng?”
“Nếu không phá trận được nàng ta sẽ bị trận pháp bắn bay ra ngoài, nhẹ thì nguyên khí hỗn loạn mấy ngày, nặng thì bị thương nửa năm.” Giang Ái Kiếm nói.
“Không sao.”
Lục Châu tiếp tục chờ đợi mục tiêu xuất hiện.
Từ đầu đến cuối hắn đều không xem cửu trọng trận ra gì.
Thấy Lục Châu không có vẻ gì là quan tâm, Giang Ái Kiếm cảm thấy khó hiểu: “Không phải ngài muốn tìm Bích Lạc tàn phiến về hay sao?”
Lục Châu dứt khoát không thèm để ý tới hắn.
“Sư phụ !”
Trên Vân Tước Lâu bỗng truyền đến một đạo âm thanh hưng phấn.
Lục Châu nghe tiếng gọi bèn ngẩng đầu nhìn lên, thấy Tiểu Diên Nhi đã lên đến tầng năm, nàng đang nhảy nhảy nhót nhót chơi vui đến quên trời quên đất.
Đám người đứng bên dưới quan sát đều kinh hô, đưa tay dụi dụi mắt. Tưởng đâu nhìn lầm, dụi mắt xong nhìn kỹ lại thì thấy tiểu cô nương kia quả thật đã lên đến tầng năm.
Hơn nữa, trông trạng thái của nàng có vẻ chẳng hề tốn chút sức lực nào, không chịu một chút ảnh hưởng của đại trận.
“Chuyện này… sao lại thế được?” Đám tu hành giả không thể hiểu nổi.
Giang Ái Kiếm cũng kinh ngạc nhìn Tiểu Diên Nhi đứng trên tầng năm.
Từ lúc nhìn theo bóng Tiểu Diên Nhi đi vào cổng cho đến khi nàng xuất hiện trên tầng năm, thời gian rất ngắn. Nói cách khác, sau khi vào Vân Tước Lâu Tiểu Diên Nhi vẫn chưa từng dừng lại, một mực đi lên từng tầng.
“Chuyện này…” Giang Ái Kiếm ngẩn ngơ.
Minh Thế Nhân nhìn hắn đầy xem thường. “Cửu trọng trận của Vân Tước Lâu, từ tầng một đến tầng ba là huyễn cảnh, từ tầng bốn đến tầng năm là mê cảnh, từ tầng sáu đến tầng bảy là tâm ma, tầng tám là huyễn thính. Tám tầng đầu này làm sao có thể làm khó được tiểu sư muội của ta?”
Giang Ái Kiếm gật gật đầu nói: “Phải ha…”
Tiểu Diên Nhi thiên chân vô tà, tâm không tạp niệm.
Tám tầng đầu của Vân Tước Lâu đều tấn công vào tạp niệm, gặp phải nàng đương nhiên vô hiệu.
Đây cũng là điều Lục Châu đã đoán được từ trước.
“Tầng thứ chín kia sợ là không dễ lên đâu. Bởi vì cửa ải lên tầng chín là một câu hỏi khảo nghiệm trí thông minh, ngay cả người thông minh như ta cũng chưa chắc đã giải nổi.” Giang Ái Kiếm nói.
Vừa nói xong lời này, trên Vân Tước Lâu đã truyền đến một tiếng vang thật lớn.
Đám người ngẩng đầu nhìn.
Tiếng vang mang theo một đạo cương khí trùng trùng điệp điệp làm không gian xung quanh nhộn nhạo hẳn lên.
Đám tu hành giả lộ ra vẻ mặt thương tiếc.
Loại tình huống này thường xuất hiện khi có người khiêu chiến thất bại…
Thất bại phải trả giá đại giới.
“Nghe thanh âm hẳn là ở tầng thứ tám, đúng là rất không tệ…”
“Vị huynh đài vừa rồi cũng chỉ lên được đến tầng tám, có lẽ cửa ải để lên tầng chín rất là khó khăn.”
“Đợi cô nương này xuống đây, chúng ta hỏi thử xem sao.”
Khi mọi người đều đang tỏ ra đồng tình.
Một đạo thân ảnh màu xanh đột nhiên xuất hiện trên đỉnh Vân Tước Lâu…
Đám người sửng sốt, trừng to mắt nhìn Tiểu Diên Nhi đứng trên tầng chín.
Tiểu Diên Nhi phủi phủi tay, hình như có hơi tức giận.
Toàn bộ Vân Tước Lâu đều rơi vào yên tĩnh.
Sau một khoảnh khắc im ắng, đám người bắt đầu kinh hô lên: “Nàng ta lên được rồi!”
“Nàng ta vậy mà lên được tầng chín Vân Tước Lâu rồi!”
Trên tay Tiểu Diên Nhi cầm một cái hộp gấm đang không ngừng huơ huơ.
Trương mỗ ngồi trong lương đình phía xa đứng phắt đậy, sắc mặt đỏ ửng lên xấu hổ, trong mắt đều là không thể tin nổi.
Hắn vội vàng quay lại chỗ đám đông, đi về phía chỗ đám người Lục Châu, muốn tìm cơ hội hỏi cho rõ ràng xem tiểu cô nương này rốt cuộc lên được tầng chín bằng cách nào.
Rất nhiều tu hành giả cũng có ý nghĩ như thế. Không ngờ bọn họ lại chẳng bằng một tiểu cô nương…
Giang Ái Kiếm tấm tắc lấy làm kỳ lạ, vỗ tay nói: “Như vậy mà cũng được sao?”
“Ngươi có nghi vấn à?”
“Cửa ải lên tầng chín khảo nghiệm trí thông minh… Bằng hữu kia của ta đã từng nói, trong toàn Thần Đô người có thể giải được câu hỏi kia tuyệt đối không quá ba người. Tiểu nha đầu… sao lại có trí tuệ cao như vậy?” Giang Ái Kiếm sờ sờ cằm, nghĩ mãi mà không rõ.
“Ngươi suy nghĩ nhiều rồi.” Minh Thế Nhân nói.
“Xin tứ tiên sinh giải thích rõ.”
“Một cước đá văng cửa là được.”
Giang Ái Kiếm cạn lời.
Phốc !
Người xông được đến tầng tám Trương mỗ lảo đảo một bước, phun ra một ngụm máu tươi.
“A? Vị huynh đệ này, ngươi làm sao thế?” Giang Ái Kiếm quay đầu nhìn hắn.
Trương mỗ sao có thể không tức giận cho được.
Hắn chỉ còn thiếu một bước…
Hầu hết mọi người đều chỉ lên được đến tầng bảy, có rất ít người lên được đến tầng tám.
Tất cả mọi người đều cho rằng cửa ải để lên tầng chín là khó khăn nhất, nhưng trên thực tế, cửa ải này lại là cửa đơn giản nhất.
Chẳng qua chỉ cần đá một cước là xong.
Tiếng kinh hô rốt cuộc cũng dừng lại.
“Trận đã phá, vật đã có chủ… Vân Tước cửu trọng lâu hẹn gặp lại các vị vào năm sau.”
Câu nói này vừa được tuyên bố xong, đám tu hành giả dưới mặt đất đã điều động nguyên khí đạp đất xông lên trên.
Toàn bộ đều nhào về phía Tiểu Diên Nhi đang đứng trên tầng chín.
Đám tu hành giả còn lại thì ngẩn người, sau đó nhanh chóng lui lại phía sau.
Thất phu vô tội, hoài bích có tội!
“Tiểu nha đầu, Bích Lạc tàn phiến không phải là thứ ngươi có thể cầm đâu!”
Chỉ thoáng một cái, số lượng tu hành giả xông lên đã có hơn mười người.
Rõ ràng trước đó bọn hắn đã thương lượng kỹ càng với nhau.
Vân Tước Lâu vẫn thường xuyên xảy ra chuyện này.
Những người không có bối cảnh, không có tu vi và thực lực, dù lên được đến tầng chín cũng đều chỉ tiện nghi cho người khác.
Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân không hề nhúc nhích.
Tu hành giả cấp bậc này còn chưa đủ để bọn hắn phải ra tay.
“Phạm Thiên Lăng!”
Trên tầng chín Vân Tước Lâu, Phạm Thiên Lăng nở rộ như một dải hoa hồng bay múa đầy trời.
Ầm ầm ầm!
Phạm Thiên Lăng càn quét một vòng!
Chỉ trong chớp mắt, đám tu hành giả kia đều bị đánh trúng, phun máu bay ngược ra ngoài!
Tiểu Diên Nhi chân đạp hư không, Phạm Thiên Lăng vờn quanh người nàng bay lượn rợp trời!
“Vũ khí thiên giai!”
Một số tu hành giả tinh mắt đã nhận ra phẩm giai của Phạm Thiên Lăng.
Tiểu Diên Nhi bật cười thành tiếng: “Đồ của ta mà cũng dám đoạt… Đánh chết các ngươi!”
Phạm Thiên Lăng đi đi về về… Những tu hành giả đang bay ngược kia lại bị Phạm Thiên Lăng đánh trúng lồng ngực!
Giang Ái Kiếm chột dạ lui lại một bước: “Nha đầu này lại mạnh lên rồi?”
Tu vi đã đột phá, lại có vũ khí thiên giai.
So với lần đầu gặp gỡ, Tiểu Diên Nhi bây giờ đã mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Thực lực cường đại của Tiểu Diên Nhi đã chấn nhiếp toàn trường.
Đám tu hành giả còn lại đều trở nên ngoan ngoãn không dám vọng động.
Ông !
Phía trên sông Cửu Khúc đột nhiên xuất hiện một chiếc phi liễn tựa như u linh, bay qua tầng mây, bay qua cánh rừng và dãy đồi núi rồi tiến về phía Vân Tước Lâu.
Tốc độ nhanh như sao băng.
Đến tầng cao nhất trên Vân Tước Lâu, chiếc phi liễn kia mới chậm rãi dừng lại.
Đám tu hành giả ở Vân Tước Lâu đến thở mạnh cũng không dám, chỉ có thể ngửa đầu nhìn phi liễn.
Đúng lúc này, trên phi liễn chợt xuất hiện một tu hành giả mặc áo xám, hai tay cầm hộp gấm, chân đạp hư không chậm rãi hạ xuống.
Tiểu Diên Nhi đang đứng trên tầng chín Vân Tước Lâu, cũng là tầng cao nhất nên tầm nhìn của nàng rất rõ ràng.
Trong lúc nhất thời nàng cũng bị chiếc phi liễn như u linh này thu hút sự chú ý.
Toàn thân tu hành giả thần bí toả ra khí tức quỷ dị, áo choàng che kín người, không ai có thể nhìn rõ gương mặt và hình dáng của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận