Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 607

Nửa tháng sau, năm thành Dự Châu đều bị U Minh Giáo đánh hạ.
Các đại môn phái trong tu hành giới Đại Viêm đều tiến vào thời kỳ nghỉ ngơi lấy lại sức. Việc trảm kim liên trùng tu đã tiến vào giai đoạn phát triển nhanh chóng.
Dưới lực chấn nhiếp của Ma Thiên Các và U Minh Giáo, các môn phái khác không còn dám gây sự nữa.
Một tháng sau, Thanh Châu thất thủ.
Ba tháng sau, Dương Châu thất thủ.
Đến đây, U Minh Giáo đã chiếm được bảy châu. Đồng thời tốc độ trùng tu khai diệp của tu hành giới càng lúc càng nhanh.
Trong Nam Các.
Minh Thế Nhân lén lút bay lên ngọn cây nhìn Đoan Mộc Sinh đang chăm chỉ tu luyện dưới võ trường.
“Tam sư huynh, từ nay về sau huynh chính là anh hùng trong lòng ta. Tự mình trảm kim liên… thật đáng kính nể.” Minh Thế Nhân giơ ngón tay cái lên nói với Đoan Mộc Sinh.
Sau khi sư phụ bế quan, Đoan Mộc Sinh liền lựa chọn trảm kim liên trùng tu. Hơn nữa còn tự mình trảm kim liên.
“Lão tứ, đệ xuống đây.”
“Có chuyện gì thì huynh nói đi, ta không xuống đâu.” Minh Thế Nhân nói.
Đoan Mộc Sinh lắc đầu thở dài: “Vì sao đệ không trảm kim liên?”
“Sao lại phải trảm? Người nào muốn xung kích lên cửu diệp mới cần trảm, ta lại không định bước vào cửu diệp.” Minh Thế Nhân nói. “Rất nhiều người cả đời còn không lên được bát diệp mà cũng học đòi người khác đi trảm kim liên, đó là đầu óc có vấn đề.”
Đoan Mộc Sinh gãi gãi đầu.
Nói cũng có lý… nếu đã không vào được bát diệp thì trảm kim liên có ý nghĩa gì? Trảm kim liên chẳng phải là để lên được cửu diệp hay sao? Đừng nói là bát diệp, cho dù là lục diệp, thất diệp đều đã rất đáng quý, dù ở môn phái nào cũng là nhân vật hạch tâm cấp trưởng lão.
Nhưng nghĩ kỹ lại thấy không đúng.
Đoan Mộc Sinh ngẩng đầu nói: “Lão tứ, đệ đang mắng ta?”
“Không không không… không có đâu! Ta đang khen huynh mà, huynh nhất định có thể đột phá cửu diệp!” Minh Thế Nhân nói.
Hừm, nói vậy cũng đúng. Đoan Mộc Sinh đương nhiên muốn tấn thăng cửu diệp rồi.
“Vì sao cửu sư muội không trảm kim liên?” Đoan Mộc Sinh lại hỏi.
Minh Thế Nhân nhún vai. “Tiểu tổ tông không chịu trảm thì ai mà dám động thủ?”
Quả thật là thế.
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, trước tấn thăng bát diệp rồi trảm kim liên cũng không có hại gì. Tứ đại trưởng lão hiện tại đã khai tứ diệp.”
Đoan Mộc Sinh nghe vậy kinh ngạc nói: “Nhanh như vậy?”
Minh Thế Nhân lắc đầu. “Vậy thì có gì mà nhanh. Ba tháng trước ta gửi phi thư cho thất sư đệ thông báo chuyện của Hải Loa sư muội. Thất sư đệ cũng gửi phi thư lại cho ta… huynh đoán xem hắn nói cái gì?”
Đoan Mộc Sinh nghe vậy lập tức nhíu mày. “Có rắm thì mau thả đi, đừng có lề mà lề mề, quá phiền.”
“Thất sư đệ nói có cao thủ kiếm đạo đã trùng tu đến ngũ diệp.” Minh Thế Nhân nói.
Đoan Mộc Sinh giật mình không thôi.
“Trước khi trảm kim liên người này nhất định là cao thủ bát diệp. Đúng là không phải người, tu luyện gì mà nhanh như vậy! Đoán chừng trong ba tháng này hắn lại khai thêm một diệp cho mà xem. Người của các đại môn phái khai diệp cũng không chậm.”
Minh Thế Nhân ngồi trên cành cây, thấy Đoan Mộc Sinh đột nhiên rời đi bèn hỏi: “A, tam sư huynh, huynh đi đâu thế?”
“Đến thác nước tu luyện, không có việc gì đệ đừng đến làm phiền ta.” Đoan Mộc Sinh tung người bay lên rồi dần dần khuất bóng.
Cùng lúc đó.
Trong hoàng thành Thần Đô, bên ngoài một căn mật thất u ám.
“Tôn nhi Lưu Chấp, bái kiến Hoàng gia gia.” Tiếng nói vang lên xa xăm mà trầm thấp.
Đáng tiếc cánh cửa mật thất vẫn không động đậy.
“Chuyện liên quan đến tồn vong của hoàng thất, tôn nhi thỉnh cầu được yết kiến Hoàng gia gia!”
Hắn chờ một lát, cánh cửa đá cuối cùng cũng ông ông chậm rãi mở ra.
Trong lòng Lưu Chấp mừng rỡ, vội đứng dậy rón rén bước vào.
Căn mật thất rất lớn, bước vào trong như đang ở trong một thế giới khác.
Bên trong có đầy đủ mọi vật dụng, điển tịch cũng có rất nhiều, đầy đủ các loại đại đạo tu hành, từ công pháp của bách gia đến vũ kỹ đao thương côn bổng, không gì không có.
Một vị lão giả thân mặc trường bào, gương mặt tiều tuỵ ngồi ngay ngắn trên đài cao, tia sáng trên trần rọi xuống người hắn. Toàn bộ mật thất khổng lồ chỉ có một người.
“Hoàng gia gia.” Lưu Chấp quỳ xuống.
Trong mật thất hoàn toàn yên tĩnh. Lưu Chấp không dám tuỳ tiện mở miệng. Một lúc sau lão giả mới mở mắt ra.
“Thế nhân đều biết Cô đã băng hà, không màng đến thế sự. Ngươi thật to gan!”
Vị lão giả này chính là phụ thân của hoàng đế Vĩnh Thanh, là hoàng đế Vĩnh Thọ đã băng hà, tự là Lưu Qua!
Lưu Chấp quỳ dưới đất, run rẩy nói:
“Tôn nhi không muốn quấy nhiễu Hoàng gia gia, nhưng mà… hiện tại thiên hạ đại loạn, đại đệ tử Ma Thiên Các Vu Chính Hải cướp bóc đốt giết khắp nơi, làm việc ác bất tận.”
“Lưu Thương đâu?”
“Phụ hoàng… phụ hoàng tuy là bát diệp nhưng cũng khó làm gì được U Minh Giáo.” Lưu Chấp nói.
Lưu Qua khẽ nhíu mày, lại thở dài một tiếng. “Cô còn không bằng phụ hoàng ngươi. Huống chi Cô đã là một đống xương già từ lâu.”
Thái tử Lưu Chấp cúi người, run giọng nói:
“Nhưng bây giờ tôn nhi chỉ có thể cầu cứu Hoàng gia gia… nếu ngay cả Hoàng gia gia cũng không còn cách nào thì… thiên hạ này sẽ đổi chủ mất!”
Lưu Chấp lệ rơi đầy mặt, từng giọt nước mắt như những cánh hoa nhỏ rơi tí tách xuống mặt đất.
Sống đến từng tuổi này, Lưu Qua há có thể không biết tính toán của tiểu tử này. “Ngươi vốn có thể cầu cứu phụ hoàng ngươi.”
Hoàng thất có quy củ của mình. Lưu Qua đã lui vị, lại tuyên bố với thế gian là hắn đã băng hà, nếu lại xuất hiện thì sau này hoàng thất làm sao thủ tín với lê dân bách tính.
Lưu Chấp nức nở nói: “Phụ hoàng vẫn luôn bế quan không màng chính sự.”
Lưu Qua nghi hoặc hỏi: “Cô nghe nói hắn đã là bát diệp, sao còn phải bế quan?”
“Phụ hoàng muốn xung kích lên cửu diệp.” Lưu Chấp đáp.
Vừa nghe được hai chữ ‘cửu diệp’, lông mày Lưu Qua nhíu lại thật chặt, cặp mắt nheo lại, một cơn phẫn nộ xộc lên đầu hắn.
Ầm!
Lưu Qua vung tay đánh ra một chưởng, chiếc bàn đá bên cạnh bị cắt ra một mảng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận