Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1221

Đây cũng là nhờ mỗi thế lực đều muốn có được lợi ích lớn nhất nên rất khó có thể nhất trí với nhau.
Thời gian còn lại, rút thưởng thôi chứ còn làm gì nữa! Biết đâu lại số đỏ trúng ngay một tấm thẻ trâu bò.
“Rút thưởng.”
[Ting ! tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn đã tham gia trò chơi, điểm may mắn cộng 1.].
“Rút thưởng.”
[Ting ! tiêu hao 50 điểm công đức, tiêu hao 1 điểm may mắn, thu hoạch được 5 Thẻ Phân Giải.].
Thẻ Phân Giải?
Trước đó có Thẻ Kết Hợp, bây giờ lại có Thẻ Phân Giải? Hẳn là có tác dụng ngược lại?
Lục Châu nhìn thấy bên dưới tấm thẻ này có một hàng ghi chú nhỏ: [Thẻ Phân Giải có thể dùng để phân giải vật phẩm.].
Nói nhảm!
Hay là cứ làm thử xem sao.
Thẻ đạo cụ không thích hợp dùng để phân giải, vậy cũng chỉ có thể dùng vũ khí.
Vũ khí: Vị Danh, Ngọc Phất Trần thiên giai, Phán Quan Bút siêu thiên giai, Tử Lưu Ly hồng cấp, Tam Xoa Kích hoang cấp sơ, Phiền Lung Ấn hồng cấp, Long Ưng Chi Nộ hoang cấp, Thiểm Ảnh Câu hoang cấp, Minh Vương Giới, Hải Hồn Châu hết năng lượng.
“Vị Danh cũng có thể phân giải?” Lục Châu tràn ngập nghi hoặc.
Đây là vũ khí mạnh nhất của hắn, nếu thật sự bị phân giải thì lỗ to.
“Hải Hồn Châu đã hết năng lượng?”
Lục Châu lấy Hải Hồn Châu ra xem, lúc này nó đã ảm đạm không còn ánh sáng, thậm chí còn có mấy vết rạn.
Lục Châu lộ vẻ tiếc hận. Năng lực của Hải Hồn Châu không hề tầm thường, Tuyệt Đối Linh Độ luôn có thể tạo ra tác dụng không thể tưởng tượng, không ngờ năng lượng bên trong đã tiêu hao hết.
Việc đã đến nước này, suy nghĩ nhiều cũng vô ích. Có giữ lại cũng không còn tác dụng gì.
“Phân giải.”
[Ting ! phân giải vật phẩm ‘Hải Hồn Châu’, thu hoạch được tinh hoa 10 Hắc Diệu Thạch.].
[Tinh hoa Hắc Diệu Thạch: tài liệu trân quý dùng để đề thăng vật phẩm lên hợp cấp. Mỗi lần đề thăng cần 100 phần.].
Lục Châu vuốt râu gật đầu.
Rốt cuộc cũng có nguyên liệu để đề thăng vật phẩm lên hợp cấp, có thể đề thăng Tử Lưu Ly rồi.
Chỉ là, không ngờ Hải Hồn Châu chỉ cung cấp có 10 phần tinh hoa Hắc Diệu Thạch, thật là quá ít.
Lục Châu nhìn vào những vũ khí khác…
Mấy thứ này chẳng có bao nhiêu tác dụng với hắn, nhưng đối với người Ma Thiên Các lại là bảo bối. Thôi tạm thời không phân giải.
“Các chủ, có sứ giả Hắc Tháp đến cầu kiến, hiện đang chờ ở trước cửa Tuyên Chính điện.” Thẩm Tất từ bên ngoài đi vào, khom người bẩm báo.
“Sứ giả Hắc Tháp?”
“Xem bộ dáng hẳn là đến cầu hoà.” Thẩm Tất cười đáp.
“Cho bọn hắn vào.”
“Vâng.”
Thẩm Tất dẫn đường, đưa mấy tu hành giả mặc hắc bào đi tới Dưỡng Sinh điện.
Có hơn mười người cung kính đi vào. “Giang Cửu Lý bái kiến lão tiền bối.”
Giang Cửu Lý, một trong những Thẩm Phán Giả của Hắc Tháp, chính là sứ giả đến bái phỏng Lục Châu.
“Là ngươi?” Lục Châu cũng có chút bất ngờ.
Giang Cửu Lý xấu hổ cười cười:
“Từ khi gặp Lục tiền bối ở Triệu Văn Quốc, ta vẫn nhớ mãi không quên. Sau đó nghe tin Lục tiền bối đại triển thần uy, lại đánh lui thú triều ở Sơn Nam đạo, trong lòng ta kính sợ không thôi, cho nên hôm nay mới cố ý đến bái phỏng ngài.”
Trong lúc hắn nói chuyện, Vu Chính Hải và bốn vị trưởng lão đã lần lượt đi vào đại điện.
Lục Châu phất tay áo ra hiệu bọn họ không cần hành lễ rồi nhìn Giang Cửu Lý:
“Cáo chúc tết gà, ngươi mà có lòng tốt như vậy?”
Giang Cửu Lý lập tức xua tay: “Không không không, mọi chuyện trước đây đều là hiểu lầm. Lần này ta tới, một mặt là muốn giải trừ hiểu lầm lúc trước, một mặt là muốn kết giao bằng hữu với Lục tiền bối.”
Lục Châu thản nhiên đáp:
“Thẩm phán giả Vũ Quảng Bình, đại trưởng lão Sử Ưu Nhiên, thêm mấy tên Hắc Ngô Vệ… đều chết dưới tay lão phu. Các ngươi thật sự bỏ qua được chuyện này?”
Giang Cửu Lý không hề do dự nói: “Bỏ qua được, bỏ qua được… Bọn hắn có mắt không tròng, đắc tội Lục tiền bối trước, đó là quả báo của bọn hắn. Mặt khác, vì để bồi tội với ngài, ta có mang theo một ít đồ vật.”
Hắn vung tay lên, mấy chiếc rương mở ra. Bên trong chứa đầy hắc sắc phù chỉ, vật liệu chế tạo vũ khí và các loại cực phẩm đan dược.
“Mong Lục tiền bối vui lòng nhận cho.”
Lục Châu nhìn thoáng qua mấy chiếc rương rồi hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Hắc Tháp nguyện kết giao bằng hữu với lão tiên sinh, sau này có thể chiếu cố lẫn nhau. Hắc Tháp sẽ dùng toàn lực ủng hộ Ma Thiên Các và kim hồng lưỡng giới, rút người của chúng ta về. Chúng ta thật sự rất có thành ý.” Giang Cửu Lý khiêm tốn nói.
Trên đời này nào có cái gì gọi là thành ý tự nhiên, suy cho cùng cũng là đi mượn sức mà thôi.
Lục Châu vuốt râu: “Vậy Thẩm Tất…”
“Đó đều là việc nhỏ. Ban đầu Thẩm Tất ở Hắc Tháp bị uỷ khuất, nay đã tìm được minh chủ, đó là tổn thất của chúng ta. Người có chí riêng, ta xin cam đoan với lão tiên sinh, Hắc Tháp sẽ không truy cứu việc này.”
Không thể không nói, Hạ Tranh Vanh đúng là rất có thành ý kết minh.
Đại trưởng lão chết, thẩm phán giả chết, lại còn nhẫn nhịn việc người khác đào góc tường nhà mình.
Đúng lúc này…
Mạnh Trường Đông nhanh chân bước vào đại điện, khom người nói: “Các chủ, người của Bạch Tháp cầu kiến.”
“Bạch Tháp?” Vu Chính Hải cau mày nói, “Hôm nay thật là nhộn nhịp.”
“Cho bọn hắn vào đi.”
“Vâng.”
Giang Cửu Lý đứng một bên nhíu mày, trong lòng đang thầm mắng Bạch Tháp một trận.
Chờ đến khi Mạnh Trường Đông dẫn theo hơn mười tu hành giả mặc bạch y đến, Giang Cửu Lý tức giận nói: “Là ngươi, Tất Thạc?”
Tất Thạc mỉm cười đi vào Dưỡng Sinh điện, không thèm để ý đến Giang Cửu Lý mà chắp tay chào Lục Châu:
“Bạch Tháp thẩm phán giả Tất Thạc, bái kiến Lục tiền bối.”
Lục Châu yên lặng nhìn hắn. Tất Thạc tiếp tục nói:
“Trước đó Bạch Tháp và Lục tiền bối có chút hiểu lầm, hôm nay vãn bối đến để làm sáng tỏ việc này… Nam Cung Ngọc Thiên và Hứa Trần trưởng lão đắc tội Lục tiền bối trước, chết cũng chưa hết tội. Vãn bối mang theo chút lễ vật đến, mong Lục tiền bối không ghét bỏ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận