Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1908: Tranh đoạt

Quả nhiên Hải Loa do dự.
Nàng không phải đồ ngu, nàng biết mình trốn không nổi. Hải Loa bèn nhìn Thất Sinh, nói: “Làm sao để ta tin được ngươi?”
“Thái Hư luôn coi trọng lời hứa hẹn, Đại Đế nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy.” Thất Sinh vừa nói vừa nhìn sang Thượng Chương Đại Đế.
Thượng Chương Đại Đế lập tức phối hợp gật đầu: “Bản đế đã nói là làm.”
Trứ Ung đế quân cảm thấy không ổn, vội vàng lên tiếng: “Chờ đã.”
“Ngươi có ý kiến?”
“Thượng Chương Đại Đế, người này do ta tìm được trước. Ngươi làm như vậy không thích hợp đâu!”
Không đợi Thượng Chương Đại Đế đáp lời, Thất Sinh đã mở miệng nói: “Trứ Ung đế quân nói vậy là sai rồi.”
“Ồ?”
“Ta muốn hỏi đế quân, ngài bắt nàng trở về để làm gì?” Thất Sinh hỏi.
“Đương nhiên là để làm việc cho ta.”
“Đây mà là thái độ thu nạp nhân tài sao? Đừng nói là tiểu cô nương này, thử đổi thành một người khác xem, ngài luôn mồm đòi giết bằng hữu của hắn ngay trước mặt hắn mà cũng dám nói là mình đang thu nạp nhân tài? Đây là gây thù chuốc oán thì có.”
“Bản đế quân làm việc còn đến phiên ngươi dạy dỗ à?” Trứ Ung đế quân nhíu mày nói.
“Cho nên… ngài không phải nhìn trúng nàng mà chỉ là muốn cướp đoạt hạt giống Thái Hư trên người nàng mà thôi. Ngài đã là Chí Tôn từ lâu, còn muốn đoạt hạt giống để làm gì?” Thất Sinh thản nhiên phân tích.
Tất cả mọi người đều giật mình nhìn về phía Trứ Ung đế quân. Có một số việc không nói tới thì thôi, một khi suy nghĩ cẩn thận sẽ hiểu ra được vấn đề.
Trứ Ung tuổi tác đã cao, bao nhiêu năm nay cũng thu nạp không ít nhân tài. Nhưng lần này hắn biểu lộ ra thái độ ác liệt như vậy, căn bản chính là vì có mưu đồ khác.
Thượng Chương Đại Đế nói: “Muốn trở thành thiên Chí Tôn phải dựa vào năng lực lĩnh ngộ chứ không phải hạt giống. Trứ Ung, tâm cảnh của ngươi đã chú định đời này ngươi không thể trở thành thiên Chí Tôn.”
Tục ngữ có câu, đánh người không đánh mặt. Nhưng lời này của Thượng Chương Đại Đế rõ ràng đã vả mặt Trứ Ung đế quân bôm bốp.
Trứ Ung tức giận nói: “Đồ Duy điện từ bao giờ lại cấu kết với Thượng Chương điện thế?”
“Làm càn!”
Thượng Chương Đại Đế quát một tiếng, sóng âm khổng lồ ập tới như kinh lôi.
Trứ Ung đế quân không muốn động thủ với Thượng Chương, bèn cúi đầu nói: “Tiểu nha đầu, có một số người ngoài mặt hiền lành nhưng tâm ngoan thủ lạt, ngay cả con gái ruột của mình cũng nhẫn tâm bóp chết. Ngươi nên suy nghĩ cho kỹ!”
Ông !
Thượng Chương Đại Đế không nhịn được nữa, một toà pháp thân đỉnh thiên lập địa xuất hiện đánh về phía Trứ Ung đế quân.
Thất Sinh khẽ gật đầu, trên miệng lộ ra ý cười nhìn hai đại Chí Tôn lao vào đánh đấm.
Trứ Ung cũng gọi ra pháp thân, hai toà pháp thân va chạm kịch liệt, phong vân khuấy động, đại địa rung chuyển. Đám tu hành giả vội vàng bay ra xa ngàn dặm, ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Chỉ một lát sau, tiếng vang thấu triệt thiên địa truyền vào tai mọi người. Trứ Ung đế quân từ trên cao rơi xuống.
Khi thân ảnh hắn sắp chạm đất đột nhiên dừng lại, Trứ Ung đứng thẳng người dậy, sắc mặt trắng bệch, thân hình chao đảo.
Thượng Chương Đại Đế thu hồi pháp thân trở về đứng trên đầu Xích Hổ, thản nhiên nói: “Đế quân cũng chỉ là đế quân thôi. Nể mặt Minh Tâm, bản đế không thèm tính toán với ngươi.”
Trứ Ung đế quân không cam lòng nhưng cũng không thể làm gì hơn, cắn răng nói: “Chúng ta đi!”
Nhìn đám người Trứ Ung đế quân rời đi, Thất Sinh vỗ tay nói: “Thượng Chương Đại Đế không hổ là thiên Chí Tôn, đánh bại đế quân thật dễ dàng.”
“Trứ Ung tuy là đế quân nhưng có không ít thủ đoạn. Bản đế chỉ là có tu vi cao hơn mà thôi.”
Nói xong, Thượng Chương Đại Đế phất tay áo, Hải Loa bay lên đứng trên lưng Xích Hổ. Lúc này nàng mới chú ý thấy trên lưng Xích Hổ còn có một người.
“Cửu…”
Tiểu Diên Nhi lắc đầu, ra hiệu cho nàng đừng lên tiếng. Hải Loa lập tức ngậm miệng lại.
Thượng Chương Đại Đế nói: “Còn bảy người nữa.”
Thất Sinh cười nói: “Đại Đế bệ hạ, ngài đã có được hai người. Những người khác e là không được đâu.”
“Hửm?” Thượng Chương Đại Đế nghi hoặc.
Người đều tham lam, Thượng Chương Đại Đế cũng không ngoại lệ. Trước đó không có được thì không nói làm gì, bây giờ thoáng cái đã tìm được hai người, đương nhiên hắn muốn có được nhiều hơn nữa.
Thất Sinh nói: “Bạch Đế bệ hạ có ơn với ta, sẽ mang đi hai người, khi rời khỏi hòn đảo thất lạc ta đã hứa với ngài ấy. Minh Tâm Đại Đế cũng đã đồng ý với việc này.”
“Vậy thì còn năm người.” Thượng Chương Đại Đế nói.
“Ta nhận được tin tức, Thanh Đế đã mang hai người đi.” Thất Sinh đáp.
“Thanh Đế Linh Uy Ngưỡng? Lão thất phu này đúng là giảo hoạt. Còn ba người kia?”
“Hắc Đế cũng sẽ giành hai người.”
“Lão gia hoả Trấp Quang Kỷ này vốn chẳng bao giờ màng tới việc của Thái Hư, bây giờ đúng là chẳng biết xấu hổ mà đi cướp người! Vậy thì thôi đi, dù sao cũng không đắc tội hắn được. Còn lại một người bản đế nhất định phải giành lấy.” Thượng Chương Đại Đế nói.
“E là không được rồi.”
“Tại sao?”
“Người cuối cùng này… Minh Tâm Đại Đế muốn.”
Thấy Thượng Chương Đại Đế trầm mặc, Thất Sinh nói: “Ngài còn muốn tranh giành không?”
Thượng Chương Đại Đế cười cười nhìn Thất Sinh nói: “Thất Sinh, ngươi là nhân tài hiếm thấy. Nếu có thời gian nhớ đến thăm bản đế nha.”
Nói xong hắn vỗ lên lưng hổ rồi nhảy vào thông đạo trên không trung, biến mất không thấy gì nữa.
“Nhất định.” Thất Sinh khom người đáp.
Chờ bốn phía trở nên yên tĩnh, Thất Sinh mới bồi thêm một câu: “Nhưng không phải thăm ngươi đâu.”
Hắn xoay người nhìn về phía Triệu Hồng Phất đứng dưới mặt đất. “Ta biết lai lịch của ngươi. Thượng Chương Đại Đế tha mạng cho ngươi, còn không mau chạy đi?”
Triệu Hồng Phất cắn răng nói: “Ta nhớ kỹ ngươi!” Nói xong nàng quay đầu chạy trốn.
Ngân Giáp Vệ đứng bên cạnh Thất Sinh hừ lạnh nói: “Điện thủ, vì sao phải thả hổ về rừng?”
“Lời ta đã nói đương nhiên phải tuân thủ. Nếu chúng ta làm gì nàng, nha đầu kia sẽ chịu đi cùng Đại Đế sao? Chúng ta không chỉ phải thả nàng mà còn phải bảo vệ nàng ta cho tốt. Muốn có được lòng người thì phải lôi kéo chứ không thể đe doạ.”
“Điện thủ dạy rất đúng, là bọn thuộc hạ thiển cận.” Ngân Giáp Vệ nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận