Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 304: Thủ toạ Đại Không Tự

Kim thân là một loại hình thức khác của pháp thân, về bản chất thì không khác nhau là mấy.
“Phật Tổ kim thân!”
“Là cao thủ Phật môn!”
“Phật môn đại sư!”
Toà kim thân này rõ ràng cao lớn hơn La Hán Kim Thân rất nhiều.
Tôn Giả kim thân tương đương với tu vi ngũ diệp, Bồ Tát kim thân tương đương với pháp thân lục diệp, Phật Tổ kim thân tương đương với thất diệp, thậm chí là bát diệp.
Mà toà kim thân trước mặt lại chính là Phật Tổ kim thân.
Bọn hắn không ngờ ở chỗ này lại có thể gặp được một vị Phật môn đại sư.
Giang Ái Kiếm từng ở thánh đàn Nhữ Nam thành nhìn thấy Lục Châu thi triển Phật Tổ kim thân, nay vừa nhìn thấy kim thân đã nhận ra ngay.
Giang Ái Kiếm quay đầu nhìn về phía Lục Châu rồi nói: “So sánh với Phật Tổ kim thân của lão tiền bối thì kim thân này cứ như cháu trai nhỏ gặp phải ông nội…”
Tần Quân nghi hoặc hỏi: “Lão tiên sinh cũng biết phương pháp tu hành Thiền tông của Phật môn?”
“Đâu chỉ biết thôi. Lão tiền bối mà nhận mình đứng thứ hai thì trên đời này không ai dám đứng nhất nữa…” Giang Ái Kiếm không hề tiếc lời khen ngợi người phe mình.
Từ khi tận mắt nhìn thấy Phật Tổ kim thân của Lục Châu, về sau hễ gặp phải tu hành giả Phật môn nào hắn cũng đều cảm thấy bọn họ quá nhỏ yếu, một chút thực lực cũng không có.
Hiện tại cũng hệt như vậy.
Chỉ là…
Đối với những tu hành giả khác thì Phật Tổ kim thân này chính là một vị đại sư Phật môn điển hình!
Keng keng keng!
Đám phi kiếm kia đâm vào kim thân không gây được hề hấn gì, toàn bộ quay trở về rồi lấy đà lao vào lần nữa.
Đại sư trầm giọng nói: “Một đám phế vật.”
Hả?
Đám người ngẩn ra.
Vị đại sư này… sao lại nói chuyện thô bỉ quá vậy?
“Vứt bỏ phi kiếm!” Đại sư lại quát lên.
“Vâng vâng vâng…”
Có cao nhân ở đây, những người khác làm sao còn có can đảm nắm chặt kiếm không buông.
Ai nấy đều ném kiếm ra ngoài.
Những thanh kiếm kia bị một cỗ nguyên khí cuốn lấy, một lần nữa quay trở vào trong Thất Tuyệt Kiếm Trận.
Kiếm trận không tiếp tục tấn công mà quay về bộ dáng lúc trước, không ngừng xoay tròn xung quanh tấm bia mộ khổng lồ.
Nếu không phải trên mặt đất có bảy vòng sáng toả ra quang mang nhàn nhạt thì bọn họ đã cho rằng mấy thanh kiếm này bị người ta thao túng.
Sau khi Thất Tuyệt Kiếm Trận khôi phục, Phật Tổ kim thân cũng biến mất.
Cố gắng lúc trước của mấy tu hành giả kia đều là dã tràng se cát… Thật vất vả mới lấy được phi kiếm, giờ lại phải trả hết về.
Ánh mắt mọi người lúc này đều tập trung nhìn về phía vị “đại sư” kia.
Hiện tại mọi người đã nhìn rõ ràng bộ dạng của hắn.
Đó là một người gầy gò mặc tăng y màu xám, tuổi tác trông như một lão nhân ngoài sáu mươi nhưng tinh thần có vẻ rất phấn chấn.
“Thì ra là Phật môn đại sư! Thất kính, thất kính!”
Đám người lập tức khom người với hắn.
Đúng lúc này, Giang Ái Kiếm đột nhiên cười nói: “Không Viễn… sao ngươi lại biến thành bộ dạng này?”
Tăng nhân kia khẽ nhướng mày, ánh mắt sắc như đao nhìn về phía Giang Ái Kiếm…
Đám người lập tức kinh hô.
“Không Viễn đại sư?”
“Là Không Viễn đại sư của Đại Không Tự?”
Đại Không Tự đứng đầu trong tứ đại Phật môn, luôn được người người kính ngưỡng. Nhưng từ sau chuyện xảy ra ở thánh đàn Nhữ Nam thành, tiếng xấu của Đại Không Tự đã lan truyền trong tu hành giới.
Nhưng đối mặt với cao thủ bậc này, đám tu hành giả chỉ biết sợ hãi, không dám nói một lời không hay.
“Ngươi nhận ra lão nạp?” Không Viễn hỏi.
“Không Viễn đại sư… ngươi muốn cải trang thành một tiểu hoà thượng thông thường thì ta cũng có thể hiểu được, nhưng làm ơn cất Phật Đà Niệm Châu đi, cái đồ chơi này quá bắt mắt rồi.” Giang Ái Kiếm nói.
Không Viễn nhìn lại Niệm Châu trên người mình.
Hẳn là lúc nãy khi hắn thi triển kim thân, nguyên khí thôi động Niệm Châu nên đã bị người ta nhận ra thân phận.
Trong tứ đại Phật môn, chỉ có Không Viễn có Phật Đà Niệm Châu.
Nhưng mà… chuyện này cũng không quan trọng.
Không Viễn trầm giọng nói: “Đã như vậy thì lão nạp cũng không cần phải giấu giếm nữa. Lão nạp nhất định phải lấy được Ma Kiếm trong Thất Tuyệt Kiếm Trận, còn những thứ khác lão nạp đều không cần, sẽ chia hết cho các ngươi. Thấy thế nào?”
Những tu hành giả kia nào dám bàn điều kiện với cao thủ. Dù sao đây cũng là nơi cường giả vi tôn.
Vả lại bọn hắn cũng tự thấy mình không có tư cách cầm được thanh Ma Kiếm đó. Nếu có người dẫn dắt đánh hạ Thất Tuyệt Kiếm Trận rồi đoạt được những thanh phi kiếm khác thì đã xem là thành công.
“Đã thế, mời đại sư bày mưu tính kế.”
“Đại sư… ngài muốn lấy thanh Ma Kiếm, bọn ta đồng ý, nhưng kiếm trận này cực kỳ quỷ dị, ngài định phá giải như thế nào?”
Thấy thế Giang Ái Kiếm âm thầm lắc đầu.
Cái gì mà danh môn chính phái, gặp phải con lừa trọc này toàn bộ đều biến thành kẻ chết nhát.
Không Viễn nhìn kiếm trận rồi nói: “Lão nạp vì muốn có được thanh kiếm này nên đã chuẩn bị đâu vào đó. Những người không liên quan hoặc những kẻ không đồng ý để lão nạp lấy đi Ma Kiếm… bây giờ có thể cút rồi.”
Hắn dùng chữ “cút” cực kỳ không phù hợp với thân phận của mình.
Không Viễn vừa nói xong, trong đám tu hành giả có hai người bước ra, không nói một lời rời khỏi Kiếm Khư.
Giang Ái Kiếm thấp giọng nói: “Ối chà, thật là có cốt khí…”
Không Viễn không hề cản lại.
Ánh mắt hắn nhìn về phía nhóm người Lục Châu. “Các vị thí chủ có ý kiến gì không?”
Giang Ái Kiếm đáp: “Ta có.”
“Mời thí chủ nói.”
Không Viễn chưa từng gặp mặt Lục Châu, lại thêm trong Kiếm Khư ánh sáng không đủ nên hắn chưa hề chú ý đến lão giả đứng bên cạnh Giang Ái Kiếm.
Giang Ái Kiếm hỏi: “Nếu ngươi không phá được kiếm trận thì sao?”
Không Viễn khinh thường đáp: “Lão nạp đã có can đảm đến đây thì cũng có tự tin phá được.”
“Nhưng ta lại cảm thấy ngươi sẽ phá không nổi… Nếu ngươi phá không được mà lại khăng khăng muốn có được thanh Ma Kiếm này thì… da mặt của ngươi đúng là rất dày.”
Lục Châu, Tiểu Diên Nhi và Tần Quân đều quay đầu nhìn sang Giang Ái Kiếm. Gia hoả này đúng là rất mồm mép nha.
Không Viễn vốn là người đứng ở vị trí cao, là phương trượng của Đại Không Tự, há có thể để cho người khác chất vấn mình, liền đáp:
“Nếu lão nạp không phá được kiếm trận này, lão nạp sẽ không tranh giành Ma Kiếm nữa. Nhưng mà, đến cả lão nạp còn phá không được thì ai sẽ phá được đây?”
Giang Ái Kiếm nói: “Người khác phá được hay không thì ta không biết… ta chỉ biết ngươi sẽ không phá được.”
Không Viễn lại liếc nhìn Giang Ái Kiếm.
Trong khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, Giang Ái Kiếm cảm nhận được một tia sát cơ.
Tim Giang Ái Kiếm thót lại, đây mà là Phật môn đại sư?
Hắn vội lui về sau, cố ý đứng gần Lục Châu một chút.
Lục Châu khẽ quát: “Cút.”
“Ta cút ta cút…” Giang Ái Kiếm bèn chạy sang một bên.
Cáo mượn oai hùm, còn dám mượn lên đầu lão phu?
Không Viễn không thèm để ý tới Giang Ái Kiếm nữa mà quay sang nói với đám tu hành giả: “Các đệ tử Đan Tâm Tông, Thất Tinh Sơn Trang, Thiên Sư Đạo và Hoành Cừ Học Phái bước ra đây.”
Có khoảng hai mươi tên đệ tử bước ra.
“Mời đại sư phân phó.”
“Lão nạp muốn nhìn thấy bản lĩnh thật sư của các vị… đừng bôi nhọ mặt mũi Môn chủ của mình.” Không Viễn nói.
Hai mươi tên đệ tử đưa mắt nhìn nhau, khẽ lắc đầu thở dài.
Trong đám bọn họ, người có tu vi mạnh nhất cũng chỉ vừa bước vào Nguyên Thần cảnh, còn lại đều là Phạn Hải cảnh và mấy tên Thần Đình cảnh.
Sao có thể chống lại Không Viễn được.
“Vậy thì bắt đầu đi.” Có người đáp lời.
Đám tu hành giả lại trở về vị trí cũ lần nữa, gọi ra pháp thân.
Giang Ái Kiếm không đành lòng nhìn đám pháp thân nhỏ yếu đến đáng thương kia, chỉ đành lấy tay che mắt.
“Lão tiền bối… động thủ?” Giang Ái Kiếm đề nghị.
“Không vội.” Lục Châu lạnh nhạt đáp.
Có người muốn làm pháo hôi, Lục Châu đương nhiên rất vui vẻ được làm ngư ông đắc lợi.
Hơn nữa, bây giờ không phải là thời kỳ đỉnh cao của Lục Châu, thẻ đạo cụ bớt dùng tấm nào hay tấm nấy.
Không Viễn liếc mắt nhìn về phía Giang Ái Kiếm, trong mắt loé lên sát cơ rồi biến mất.
Hắn hừ nhẹ một tiếng, tăng bào rung động, kim quang nhàn nhạt xuất hiện quanh thân.
“Minh Kính Đài.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận