Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 736

Hí !
Cát Lượng phát hiện điểm dị thường, hai vó trước nhấc lên, toàn thân dừng lại giữa không trung.
Thấy đám vu sư trước mặt đang không ngừng tạo ra những quả cầu màu tím, Cát Lượng rất có trí tuệ, phán đoán được tình hình trước mắt, nó bèn đạp không bay lên cao hơn.
Các vu sư Lâu Lan ngẩng đầu nhìn, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
“Chẳng trách Kiếm Ma có thể từ Lâu Lan chạy tới Nhu Lợi… tuấn mã thông minh bậc này thật là hiếm thấy.”
“Dùng mọi thủ đoạn bắt lấy nó. Nếu có thể thuần phục cho người Lâu Lan chúng ta sử dụng thì tốt, nếu không thuần phục được… phải giết!”
“Tuân mệnh!”
Các vu sư bay lên đuổi theo Cát Lượng. Năng lượng màu tím bốc ra từ người bọn hắn lấp loé đầy trời.
Cát Lượng không vội không chậm, tiếp tục bay lên trên cao, mãi cho đến khi không khí xung quanh giảm hẳn, nguyên khí cũng loãng đi, hô hấp trở nên khó khăn nó mới bắt đầu phi hành theo phương ngang.
“Không thể lên cao nữa, nguyên khí đang rút đi!”
Tu hành giả mất đi nguyên khí thì chẳng khác nào phàm nhân, chỉ là cơ thể rắn chắc hơn phàm nhân mà thôi.
Cát Lượng tựa như không bị ảnh hưởng, đạp không tiến về phía trước, nó bay vòng qua đám tu hành giả vu thuật.
“Ngăn nó lại!”
“Công kích!”
Đám vu sư lập tức đồng loạt ném quả cầu năng lượng màu tím lên không trung.
Hí !
Cát Lượng rên khẽ một tiếng, nhưng cặp mắt nó vẫn óng ánh kim quang như có ngọn lửa thiêu đốt bên trong. Mục tiêu của nó là Đại Viêm, nó tuyệt đối sẽ không lùi bước.
Mặc kệ đám người truy kích xung quanh, Cát Lượng băng qua lạch trời. Gió tuyết vẫn điên cuồng thổi tới, tàn phá bừa bãi, ngăn cản tầm mắt đám người.
“Đuổi theo, không thể để nó chạy thoát!”
“Báo thù cho đại nhân Ba Tư Nhĩ!”
Lòng thù hận của đám vu sư lập tức tăng vọt. Tướng quân Ba Tư Nhĩ vốn là vị anh hùng trong lòng dân chúng Lâu Lan.
Mấy trăm tên vu sư tạo thành hình phương trận, phối hợp cực kỳ ăn ý. Biết tốc độ của Cát Lượng rất nhanh nên bọn hắn phối hợp thi triển vu thuật. Tập thể bộc phát vu thuật, chỉ trong giây lát đã đuổi kịp Cát Lượng.
Trong doanh địa của quân Nhu Lợi, đám binh lính cũng ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Tướng quân Tạp La Nhĩ bị động tĩnh này thu hút sự chú ý, bèn ngự không bay lên quan sát tình hình, sau đó thở dài một tiếng.
“Tuy ta và Ba Tư Nhĩ không hợp nhau nhưng cách làm người của hắn vẫn khiến ta phải kính nể. Nhiều người như vậy cam nguyện báo thù cho hắn, nhân cách bậc này ta thật sự theo không kịp.”
Tạp La Nhĩ vừa nói dứt lời, một tên thuộc hạ đứng bên cạnh bỗng khom người nói:
“Tướng quân, trước khi Ba Tư Nhĩ chết đã tự mình dẫn quân xua Ngu Thượng Nhung đến địa phận Nhu Lợi với mục đích muốn hãm hại ngài, châm ngòi ly gián quan hệ giữa người Nhu Lợi chúng ta và Ma Thiên Các.”
“Còn có chuyện này?” Tạp La Nhĩ nhíu mày hỏi.
“Việc này tướng quân có thể điều tra rõ ràng. Hắn còn nói… Lâu Lan của hắn không cần loại người... loại người…” Tên thuộc hạ tỏ ra do dự.
“Cứ nói, bản tướng quân tha tội cho ngươi!”
“Hắn nói không cần loại người ‘phế vật’ như ngài, một mình hắn có thể đánh giết Ngu Thượng Nhung.”
Nghe vậy, mí mắt Tạp La Nhĩ giật mấy lần, trong mắt bốc lên ngọn lửa giận. Hắn hừ một tiếng: “Đáng đời lắm!”
Tạp La Nhĩ tức giận hạ xuống, quay vào trong trướng bồng. Tên thuộc hạ đi theo phía sau, trong bụng thầm nghĩ, cho dù sự thật không phải như vậy thì cũng chẳng còn chứng cứ để xác minh.
Đội quân vu sư vẫn điên cuồng đuổi theo Cát Lượng.
Cát Lượng đã đi qua đi lại giữa lạch trời và vũng bùn nhiều lần, nó đã bắt đầu suy yếu, lại thêm bay ở độ cao này nên tốc độ của nó giảm đi ba phần.
“Giết nó, nó sắp không chịu nổi nữa rồi!”
Các vu sư tăng cường lực lượng vu thuật, tốc độ bộc phát dí sát Cát Lượng, đồng thời hợp lực tạo thành một mũi tên vu thuật cực lớn màu tím.
“Súc sinh, ta xem ngươi chạy đi đâu!”
Mũi tên bắn ra vọt thẳng về phía Cát Lượng. Cát Lượng tung vó nhưng mũi tên đã đến rất gần nó.
Khi mọi người đều cho rằng tiễn cương này sẽ lấy mạng Cát Lượng…
Ông! Một tiếng năng lượng cộng hưởng vang lên.
“Kẻ nào cả gan động đến ngựa của lão phu?!”
Một đạo thân ảnh loé lên rồi xuất hiện trên lưng Cát Lượng, bàn tay nhấc lên giơ ra phía trước, giữa năm ngón tay hiện ra lam quang.
Người đó là một lão giả hai mắt có thần, dùng tay không chộp lấy tiễn cương vu thuật.
Đám vu sư Lâu Lan cả đời chưa từng thấy ai làm ra động tác mạo hiểm đến cực hạn như vậy. Bọn hắn trợn trừng mắt nhìn, đều cho là mình thấy ảo giác.
Nhưng sự thật vẫn là sự thật. Lão giả cầm tiễn cương màu tím trong tay, lặng lẽ nhìn bọn hắn.
Lúc này đám vu sư mới giật mình nhận ra, mải truy kích theo Cát Lượng, bọn hắn đã bước vào địa phận của Đại Viêm.
“Hỏng bét! Mau rút lui!”
“Đừng hoảng hốt, tu hành giả Đại Viêm vốn là địch nhân của chúng ta, đừng rối loạn trận hình, đồng loạt lui về doanh địa.”
Cùng lúc đó, lão giả cầm tiễn cương đột nhiên bóp chặt tay lại.
Oanh!
Lực lượng do mấy trăm vu sư hội tụ lại chỉ trong phút chốc đã bị chưởng ấn màu xanh lam chấn nát.
Chưởng ấn màu xanh lam hoá giải toàn bộ vu thuật trong tiễn cương rồi tiếp tục xạ kích về phía trước.
Tên vu sư dẫn đầu lập tức dựng đứng tóc gáy, vội quát lên: “Ngăn lại!”
Tiễn cương vu thuật uy lực vô biên trong mắt bọn hắn bỗng trở nên vô cùng yếu ớt trước mặt lão giả kia. Chưởng ấn màu lam hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của bọn hắn.
Mấy trăm vu sư lại đồng loạt đánh ra quả cầu năng lượng màu tím. Nhưng chưởng ấn kia vẫn tiếp tục lao về phía trước nghiền ép toàn bộ vu thuật, tốc độ không hề giảm bớt dù chỉ một chút.
Đám vu sư kinh hoàng nhìn chưởng ấn lao về phía mình… bọn hắn muốn rút lui, muốn tản ra, nhưng đã quá muộn.
Oanh!
Bàn tay màu xanh lam đập tới đám vu sư như đập ruồi, có người bị đánh bẹp, có người văng cả óc ra ngoài, phàm là những kẻ bị chưởng ấn đánh trúng đều trọng thương hoặc chết, rơi thẳng xuống dưới.
Một chưởng đã lấy mạng gần trăm người!
Đội ngũ truy kích Cát Lượng quá đông đảo và dày đặc, giờ phải trả giá nặng nề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận