Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1564

Tần Đức cao giọng nói: “Tần Nại Hà, ngươi phản bội Tần gia, thiếu chủ lại vì ngươi mà chết, ngươi còn dám đánh bị thương nhị trưởng lão. Ta lấy thân phận đại trưởng lão, lệnh cho ngươi không được phản kháng.”
Vừa nói, hắn vừa vung ra một chưởng.
Đám người hít sâu một hơi.
Tần Nại Hà cả kinh nhìn chưởng ấn cực lớn rơi xuống, song chưởng vươn lên bộc phát chút nguyên khí còn lại trong cơ thể, gọi ra Tinh Bàn chống cự.
Tiêu Vân Hoà cũng tung chưởng hòng ngăn chặn chưởng ấn kia.
Phanh phanh phanh…
Chưởng ấn thế như chẻ tre, Tiêu Vân Hoà bị đánh bay.
Tần Nại Hà trầm giọng nói: “Chuyện này không liên quan đến các ngươi!”
Chưởng ấn ập xuống Tinh Bàn, chỉ trong giây lát Tinh Bàn của Tần Nại Hà đã hõm xuống.
“Dừng tay!”
“Làm càn, ngươi bảo ta dừng thì ta phải dừng?!”
Ầm!
Tần Nại Hà cảm nhận được một cỗ lực lượng xuyên tim ập tới, lập tức thu hồi Tinh Bàn. Chưởng ấn kia nện thẳng vào ngực hắn.
Pháp thân Thiên Giới Bà Sa xuất hiện rồi biến mất, Tần Nại Hà hao tổn một Mệnh Cách!
Vốn đã bị trọng thương từ trước, Tần Nại Hà phun ra mấy búng máu, toàn thân rũ rượi ngã xuống mặt đất.
“Tần Nại Hà!” Tư Vô Nhai tiến lên đỡ lấy hắn, đánh ra một chưởng ấn trị liệu.
Chính lúc này, Vu Vu của Thiên Liễu Quan cấp tốc chạy đến, vừa thấy cảnh tượng trước mắt, nàng nhướng mày đánh ra hồng sắc quang cầu bao phủ lấy Tần Nại Hà. Rốt cuộc thống khổ trên mặt hắn mới từ từ giảm bớt.
Nhưng muốn khôi phục Mệnh Cách là chuyện không thể nào.
Tần Đức thoả mãn gật đầu. Chân nhân nói không được tuỳ tiện xuất thủ, nhưng không dặn là không được ra tay với Tần Nại Hà.
Huống chi Tần Nại Hà phạm phải sai lầm bậc này, là phản đồ của Tần gia, lấy đi một Mệnh Cách chỉ là trừng phạt nho nhỏ, đồng thời nhân cơ hội uy hiếp đám người Thiên Vũ Viện này một phen.
“Đây chính là cái giá phải trả vì đã phản bội Tần gia.” Tần Đức nói.
Vu Vu không ngừng thi triển thủ đoạn trị liệu, gấp gáp đến mức gương mặt nhỏ đỏ lên.
Thấy tiểu nha đầu này không ngừng cứu chữa cho Tần Nại Hà, Tần Đức vung tay áo nói: “Nơi này không có chuyện của các ngươi.”
Một cỗ nguyên khí cuốn đến thổi bay Vu Vu.
Tư Vô Nhai cau mày nói: “Ta đã nói, Tần Nại Hà là người Ma Thiên Các chúng ta.”
Tần Đức không muốn nói nhảm với hắn nữa. “Người trẻ tuổi, ta đã rất nể mặt các ngươi. Được rồi, hôm nay tới đây thôi.”
Năm ngón tay vồ tới, một đạo cương ấn xuất hiện chộp lấy Tần Nại Hà.
Đang thời buổi rối ren, Tần Đức muốn mang Tần Nại Hà trở về Tần gia chịu phạt. Hắn còn rất nhiều sự tình phải làm, không thích hợp ở nơi này quá lâu.
Đúng lúc này, Tư Vô Nhai thiêu đốt một tấm phù chỉ.
Mọi âm mưu quỷ kế đều không có ý nghĩa gì trước sức mạnh tuyệt đối. Hắn quyết định liên lạc với sư phụ.
Hả? Tần Đức lộ vẻ nghi hoặc.
Thằng nhóc này cố chấp quá vậy? Hay là cứ tung một chưởng giết hắn cho rồi, xem ai còn dám nghi vấn.
Ngay khi Tần Đức vừa ra quyết định không tuân theo mệnh lệnh của Tần chân nhân, phù chỉ đột nhiên phác hoạ ra một đạo hình ảnh.
Đám người xung quanh lập tức quỳ xuống.
“Bái kiến Các chủ.”
“Đồ nhi bái kiến sư phụ.” Tư Vô Nhai quỳ một gối xuống nói.
Trong hình chiếu, Lục Châu đang đứng đón gió trên phi liễn, tay chắp sau lưng nhìn non sông nước biếc tại thanh liên giới.
Hắn biết trong tình huống bình thường, Tư Vô Nhai sẽ không làm phiền mình, mà một khi Tư Vô Nhai đã liên lạc tức là đã phát sinh sự tình không nhỏ.
“Có việc gì?” Lục Châu hỏi.
“Đại trưởng lão và nhị trưởng lão Tần gia nhiều lần đến Thiên Vũ Viện đả thương Tần Nại Hà, khiến hắn hao tổn một Mệnh Cách.” Tư Vô Nhai nói ngắn gọn.
Tư Vô Nhai lại thiêu đốt một tấm phù chỉ, hình ảnh phóng đại, Lục Châu nhìn thấy Tần Đức lơ lửng giữa không trung, đang tóm chặt lấy Tần Nại Hà.
Tần Đức nhìn về phía Lục Châu, nói lớn tiếng: “Tần Nại Hà là phản đồ Tần gia, ta phụng mệnh chân nhân bắt hắn trở về. Các hạ muốn ngăn cản ta?”
Lục Châu nói: “Tư Vô Nhai không nói ngươi biết Tần Nại Hà đã là người Ma Thiên Các sao?”
“Đã nói, nhưng không quan trọng.” Tần Đức tiếp tục thu nạp chưởng ấn, mặc kệ Tần Nại Hà giãy giụa trên không trung.
Đám người chỉ có thể trơ mắt nhìn đầy bất lực.
Lục Châu nhàn nhạt nói: “Can đảm lắm. Dù là Thác Bạt Tư Thành hay Diệp Chính cũng không dám dùng loại thái độ này để nói chuyện với lão phu.”
Tần Đức khẽ giật mình.
Hắn đương nhiên biết Thác Bạt chân nhân và Diệp chân nhân. Người này có ý gì? Hắn đang coi thường chân nhân sao?
Phản ứng đầu tiên của Tần Đức là Lục Châu đang nói khoác. Nhưng thấy sắc mặt Lục Châu lạnh nhạt, khí thế bất phàm, không có vẻ gì là đang nói đùa… Vì lý do ổn thoả, Tần Đức nói:
“Ta chỉ nhằm vào một mình Tần Nại Hà, không làm bị thương người khác. Nếu có chỗ đắc tội, mong lão tiên sinh bỏ qua. Hôm nào có thời gian lão tiên sinh có thể đến Tần gia làm khách, ta sẽ dùng đại lễ tiếp đón.”
Lục Châu vẫn bình tĩnh nói: “Thông tri cho Tần Nhân Việt, lão phu đến Nhạn Nam Thiên chờ hắn.”
Nghe tên tục danh của chân nhân, Tần Đức nhướng mày, nhưng nghe đến ba chữ Nhạn Nam Thiên, trong lòng hắn không khỏi cả kinh.
Lúc này, hình ảnh bên phía Lục Châu xuất hiện một ngọn sơn phong cao ngất vào mây mù, vân vụ lượn lờ trên vân đài, một tấm biển lớn đặt giữa sơn môn có khắc ba chữ triện: Nhạn Nam Thiên.
Sau đó hình ảnh biến mất.
“Ách… Lục huynh, có thế thôi ư?” Tiêu Vân Hoà mộng bức nói.
Sự tình còn chưa giải quyết nha! Không phải ngài nên bộc lộ tài năng hù doạ đối thủ à?
Đám người khác lại càng mộng bức hơn.
Tư Vô Nhai đứng lên, ngẩng đầu nhìn Tần Đức trên không trung: “Nếu gia sư đã nói như vậy, ta giao Tần Nại Hà cho ngươi.”
Đã không ngăn trở còn muốn giao người, ngược lại khiến Tần Đức cảm thấy không ổn.
Con người vốn luôn có chút “tiện”.
Vừa rồi rõ ràng chính là Nhạn Nam Thiên, không phải đồ giả. Sau lưng Tần Đức chợt cảm thấy lành lạnh.
Không được, bất kể thế nào hắn cũng phải mang Tần Nại Hà đi, không thể bị đám người này quấy nhiễu.
“Nhưng ta vẫn phải nhắc nhở Tần trưởng lão một câu. Tốt nhất ngài nên truyền tin cho Tần chân nhân. Tính tình gia sư xưa nay vốn không được tốt, miễn cho đến lúc đó ngài lại hối hận không kịp.” Tư Vô Nhai nói, “Ta nói đến thế thôi, xin cứ tự nhiên.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận