Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1081

Tường thành phía đông cao mấy trượng, kéo dài tít tắp đều đã biến thành một bức tường băng. Đây chính là uy lực của vũ khí hợp cấp.
Đám người bay ngang qua Thiên Cực cung, phi hành về phía Tuyên Chính điện. Một số quân thủ vệ đến xem náo nhiệt không kịp bỏ chạy đều bị biến thành băng điêu.
Tư Vô Nhai tóm lấy Lý Vân Tranh, Khổng Tước Linh giang rộng cánh bay vọt qua đám người tiến về phía trước ngàn mét.
“Lão sư có vũ khí hoang cấp?” Lý Vân Tranh kinh ngạc hỏi.
Tư Vô Nhai mỉm cười đáp: “Sư công ngươi ban tặng cho ta. Vũ khí này tuy uy lực không mạnh bằng vũ khí của đại sư bá và nhị sư bá ngươi, nhưng sau này khi nó tấn thăng lên Hợp cấp, ta có thể dùng nó bay qua Vô Tận Hải.”
Lý Vân Tranh nhìn Khổng Tước Linh với vẻ hâm mộ đến mức nước miếng đã sắp chảy ra.
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đáp xuống cạnh đó, đồng thời lắc đầu. Thất sư đệ thật không dễ dàng, Khổng Tước Linh không có bao nhiêu uy lực, cũng chỉ là một cặp cánh bay tới bay lui, về sau gặp được hung thú cường đại vẫn phải dựa vào đao kiếm để phân cao thấp.
Trên bầu trời, Hải Hồn Châu được Thiên Giới Bà Sa hắc liên phụ trợ, phát huy ra uy lực kinh người.
Lục Châu đánh ra chưởng ấn mang theo Thái Huyền chi lực phá vỡ một số khu vực bị đóng băng nhưng băng phong bốn phía vẫn đè ép phóng tới.
Dịch Nghiêu tay cầm kiếm cương, thân ảnh loé lên đánh tới, các khu vực đóng băng xung quanh xạ kích ra vô số băng truỵ phóng về phía Lục Châu.
“Trong khu vực này, ta chính là thần.”
Lục Châu cảm nhận được khí tức nguy hiểm. Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận thấy điều này, tất cả là vì hạt châu nằm giữa toà hắc liên kia. Hắn cảm giác được một khi bị khu vực đông kết giam cầm thì sẽ gặp phiền phức không ít, khả năng sẽ lãng phí thẻ đạo cụ.
“Đủ rồi.” Lục Châu nghiêm túc nói, bắt đầu mặc niệm khẩu quyết Thiên thư.
Dưới chân xuất hiện lam liên, trong tay là một nửa Thái Huyền chi lực màu xanh thẳm không ngừng lan tràn ra xung quanh, mỗi mảnh lam diệp đều ẩn chứa lực lượng chí mạng vô cùng đáng sợ.
“A?” Dịch Nghiêu đã vọt tới bên cạnh, không còn kịp suy tư nữa, hắn đâm mạnh kiếm cương về phía trước.
Ầm!
Lam liên dễ dàng bẻ gãy kiếm cương rồi tiếp tục đánh tới. Một cánh tay còn lại của Dịch Nghiêu bị lam liên đánh gãy, Thái Huyền chi lực đâm vào ngực hắn.
Dịch Nghiêu bị đánh bay ngược trở về pháp thân Thiên Giới Bà Sa hắc liên, một Mệnh Cách cứ thế dập tắt.
“A !” Tiếng kêu thảm vang vọng giữa thiên địa.
[Ting ! đánh giết một Mệnh Cách, ban thưởng 6.000 điểm công đức.].
Trong lòng Dịch Nghiêu tràn đầy hoảng hốt. Vì sao lại mạnh như vậy? Lam liên vừa nở rộ, hắn có cảm giác như mình đang đối mặt với cường giả tám Mệnh Cách!
Lục Châu không chỉ dừng lại ở đó. Thần thông Thiên thư lan tràn ra tứ phía, toàn bộ khu vực bị đóng băng trước đó bỗng chốc vỡ tan tành thành từng mảnh nhỏ như pha lê.
“Ngự hoả.” Kim sắc tinh bàn chuyển động, Nghiệp Hoả kim liên bộc phát, viên Mệnh Cách thứ ba xạ kích ra cương ấn nghiệp lực.
Bốn đạo cương ấn đánh ra bốn hướng, hoả diễm bùng lên thiêu đốt giữa không trung, toàn bộ vật thể trong khu vực đóng băng đều bị nung chảy.
“Mệnh Cách có năng lực điều khiển Nghiệp Hoả?”
Dịch Nghiêu hoảng sợ nhìn một màn kinh người. Hai tay đều bị bẻ gãy, hắn bỗng nhiên ý thức được người trước mặt cường đại đến không thể tưởng tượng.
Tinh Bàn của Lục Châu lúc này đã ngắm thẳng vào Dịch Nghiêu.
“Năm Mệnh Cách ngươi còn đánh không lại lão phu. Bây giờ ngươi chỉ còn hai Mệnh Cách, định làm cách nào để thắng lão phu đây?” Lục Châu vuốt râu nói.
“Không thể nào, không thể nào, ta không tin…” Dịch Nghiêu không ngừng lẩm bẩm.
Vù !
Kim sắc Tinh Bàn chuyển động, xạ kích ra bốn đạo cương ấn Nghiệp Hoả liên tục xuyên thủng lồng ngực Dịch Nghiêu.
“Không!”
[Ting ! đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 6.000 điểm công đức.].
Thân ảnh Lục Châu loé lên xuất hiện ngay trên đầu Dịch Nghiêu. Nhìn toàn thân hắn đầy máu, Lục Châu lắc đầu. “Ngươi còn lại một Mệnh Cách.”
Dịch Nghiêu hoảng loạn nhìn quanh, lắp bắp hô lớn: “Cứu ta, cứu ta… cứu ta!”
Lục Châu nhíu mày nhìn bốn phương tám hướng, trong lòng khẽ động. Còn có người khác?
Xung quanh lúc này một mảnh tĩnh mịch, tất cả tu hành giả đều đã lùi ra thật xa.
“Ngươi không thể giết ta, ngươi không thể giết ta… Ta đến từ Hắc Tháp nghị hội, ta có Hắc Tháp nghị hội làm chỗ dựa. Nếu ngươi giết ta, Hắc Tháp nghị hội nhất định sẽ báo thù. Thả ta đi, thả ta đi!” Dịch Nghiêu lúc này đã đánh mất hy vọng chạy trốn.
Lục Châu chậm rãi nói: “Lão phu cũng muốn nhìn xem ai sẽ cứu ngươi!”
Vù! Lục Châu đạp xuống.
Dịch Nghiêu gọi ra pháp thân che chắn, pháp thân Thiên Giới Bà Sa hắc liên lúc này chỉ còn cao ba mươi trượng.
Dịch Nghiêu cắn răng, quyết định tung ra một chiêu cuối cùng là tự bạo. Nhưng vừa định tự bạo đã thấy lam quang quanh quẩn bên mũi giày Lục Châu nhanh như thiểm điện đạp xuống, không cho hắn một cơ hội thở dốc nào.
Ầm!
Lồng ngực Thiên Giới Bà Sa bị lõm sâu vào, toàn thân Dịch Nghiêu bắn ra máu tươi tung toé. Thiên Giới Bà Sa lần nữa bị đánh ngược vào cơ thể hắn rồi biến mất.
[Ting ! đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 6.000 điểm công đức.].
Toàn thân Dịch Nghiêu rơi thẳng xuống tường thành, đâm vào mặt đất tạo thành một cái hố thật sâu.
Lục Châu cảm giác được Thái Huyền chi lực đã không còn thừa bao nhiêu, phần còn lại không cần dùng tới Thái Huyền chi lực nữa.
Đám tu hành giả quan chiến ngẩng mặt nhìn Lục Châu với vẻ kính sợ và ngưỡng mộ. Đám tu hành giả trong Tuyên Chính điện, đặc biệt là văn võ bá quan đã hoàn toàn ngốc trệ.
Lục Châu đáp xuống đất, đứng bên cạnh Dịch Nghiêu cả người đầy máu.
Dịch Nghiêu thở thoi thóp, hơi thở càng lúc càng mong manh, hắn đã hoàn toàn tuyệt vọng không còn muốn chống cự.
Quan sát hắn một lát, Lục Châu lắc đầu nói: “Ngươi bây giờ chỉ còn là thập diệp.”
Dịch Nghiêu mở to mắt, gian nan thốt ra mấy chữ: “Ta, ta phục rồi…” Sau đó hắn cố gắng nâng vai chỉ về một phía. “Nhưng mà… ngươi cũng phải chết.”
Nói xong câu đó, Dịch Nghiêu tự đoạn khí, đầu nghiêng sang một bên, không còn hơi thở.
[Ting ! đánh giết một mục tiêu, ban thưởng 8.000 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 2.000 điểm.].
Bạn cần đăng nhập để bình luận