Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 907

“Diệp trưởng lão tự mình dẫn đội?” Mạnh Trường Đông nghi hoặc hỏi.
Diệp Chân lắc đầu: “Ta và Trai chủ sẽ đến Cửu Trọng Điện.”
“Nghe nói Thiên Liễu Quan có cường giả kim liên ẩn nấp, nay lại cấu kết với Cửu Trọng Điện, nếu Diệp trưởng lão và Trai chủ không dẫn đầu đội ngũ thì làm sao mà vây quét?”
“Để ngươi dẫn đội.”
Mạnh Trường Đông cả kinh.
“Mạnh trưởng lão không muốn đi?” Diệp Chân quay đầu dùng ánh mắt dò xét nhìn chằm chằm Mạnh Trường Đông.
“Ta là trưởng lão Phi Tinh Trai, đương nhiên sẽ dẫn đội. Xin Diệp trưởng lão yên tâm.”
“Tốt.”
Diệp Chân lại nhìn thẳng về phía trước, lạnh nhạt nói:
“Có ta và Trai chủ kiềm chế Cửu Trọng Điện, ngươi cứ yên tâm. Hơn nữa Thiên Vũ Viện và mười hai tông Vân Sơn đã trở thành liên minh, cùng điều tới hơn ngàn tên tu hành giả từ Thần Đình cảnh trở lên tới giúp đỡ, cao thủ Tạ Huyền của mười hai tông Vân Sơn cũng sẽ đến giúp ngươi một tay.”
“Đa tạ Diệp trưởng lão.”
Ngoài mặt nói cảm ơn nhưng giữa hàng chân mày Mạnh Trường Đông lại hiện ra một tia phiền muộn. Thần Đình cảnh thì có tác dụng quái gì, Tạ Huyền thì còn tàm tạm.
Diệp Chân chậm rãi xoay người đi về phía trận pháp, khẽ nói: “Mạnh trưởng lão, đừng quên ba ngày sau xuất phát.”
“Ta trở về chuẩn bị một chút.” Mạnh Trường Đông nói.
Chờ Mạnh Trường Đông rời đi, một nho sinh đi đến bên cạnh Diệp Chân, khom người nói: “Diệp trưởng lão, có phải tiếp tục trông chừng hắn nữa không?”
Diệp Chân lạnh nhạt mỉm cười. “Không cần.”
“Ngài biết rõ Mạnh Trường Đông tiêu cực, vì sao lại muốn hắn dẫn đội đi vây quét Thiên Liễu Quan?”
“Vây quét Thiên Liễu Quan sẽ có hai kết quả: một là thành công, việc này đối với Phi Tinh Trai chỉ có lợi chứ không có hại, hai là thất bại, Trai chủ sẽ không buông tha cho hắn.”
“Diệp trưởng lão anh minh.”
Diệp Chân chỉ tay về phía mảnh giấy nhỏ. “Ngươi đưa tờ giấy này cho Thiên Vũ Viện, bảo bọn họ cùng nghiên cứu.”
“Vâng.”
Nho sinh khom người rồi ngẩng đầu lên nói: “Thiên Vũ Viện đã nghiên cứu thành công cách chế tạo ra Không Liễn để vượt qua Vô Tận Hải, thời gian đi đường được rút ngắn hơn một nửa. Chúng ta có phái người đến kim liên giới không?”
“Kim liên giới đã bắt đầu xâm lấn hồng liên giới, việc đến kim liên giới chúng ta không cần xen vào.” Diệp Chân căn dặn.
“Vâng, thuộc hạ đi làm ngay.”
Nho sinh cầm tờ giấy nhỏ trên tay, liếc nhìn đám ký hiệu kỳ quái bên trong. Nhìn một lúc vẫn không hiểu nổi, hắn bèn cất nó vào trong ngực áo, tung người bay đi.
Sáng sớm ba ngày sau.
Một toà phi liễn cỡ nhỏ do hồng điểu kéo rời khỏi Vạn Trượng Đà Sơn rồi biến mất vào trong mây mù.
Cùng lúc đó, tại một toà tháp khác trên ngọn núi, Mạnh Trường Đông và hơn ngàn tu hành giả cùng phi hành về phía Thiên Liễu Quan.
Nửa ngày sau, tại Cửu Trọng Điện.
“Đại trưởng lão, Diệp Chân của Phi Tinh Trai giá lâm.” Một đệ tử khom người bẩm báo.
Chúc Huyền cau mày nói: “Diệp Chân? Hắn tới đây làm gì? Cửu Trọng Điện và Phi Tinh Trai xưa nay không hợp nhau, bảo hắn năm vị thủ toạ đang bế quan, lúc khác gặp mặt.”
“Nhưng mà… Trai chủ Phi Tinh Trai cũng tới.”
“Trần Thiên Đô?” Chúc Huyền cả kinh. “Mau đi thông báo với năm vị thủ toạ.”
“Vâng.”
Tên đệ tử vừa chạy đi, từ chân trời xa xôi bỗng truyền đền giọng nói trầm thấp: “Phi Tinh Trai Diệp Chân cầu kiến Tư Không tiền bối.”
Thanh âm kia hùng hậu mang theo âm công cường thế, băng qua sơn mạch và rừng cây truyền tới. Trương Thiếu Khanh vì bị cấm túc nên không thể ra ngoài, chỉ có Diêu Thanh Tuyền nghe rõ ràng nhất.
Diêu Thanh Tuyền mở mắt bay ra ngoài, nhìn thấy chiếc phi liễn được hồng điểu kéo tới. Trong hồng liên giới, người dùng hồng điểu kéo phi liễn chỉ có mình Trai chủ Phi Tinh Trai.
“Phi liễn của Trần Thiên Đô?” Diêu Thanh Tuyền cau mày.
Trần Bắc Chinh còn dễ đối phó, người của triều đình sẽ làm việc theo quy củ, nhưng Phi Tinh Trai lại không có nhiều quy củ như vậy. Đặc biệt là mấy năm nay Phi Tinh Trai đã tiêu diệt không ít tông môn cỡ nhỏ, lại đánh giết Loan Điểu trong Hắc Thuỷ Huyền Động, thanh thế vang xa.
“Thiên hạ này không có bao nhiêu thập diệp, chẳng ai màng đến thế sự, sao bây giờ hắn lại đến đây?”
Lúc này, ba vị thủ toạ khác cũng bay tới tụ lại cùng một chỗ.
“Phi Tinh Trai Diệp Chân cầu kiến Tư Không tiền bối.”
Lại một tiếng chào hỏi truyền tới, lực lượng ẩu giấu bên trong càng mạnh hơn trước.
Thủ toạ Triệu Giang Hà tức giận nói: “Tên Diệp Chân này lại dám giễu võ giương oai tới đây!”
“Lẽ nào lại như thế! Trước cứ mặc kệ hắn, Lục lão tiền bối sao còn chưa tới?”
Khiêu chiến bằng âm công là một loại khiêu khích mang ý không tôn trọng đối phương.
“Lục tiền bối đã gửi phi thư, nữ hầu cầm đến Thánh Cung, chúng ta không biết trong thư nói gì.”
“Chỉ mong Lục tiền bối có thể đến sớm chút, đè ép khí tràng của đám người Phi Tinh Trai này.”
Bốn người nhìn nhau gật đầu.
Cùng lúc đó, tại Thiên Liễu Quan.
Lục Châu đang tu hành, ngoài cửa chợt truyền đến một giọng nói.
“Lục tiền bối, Tư Không điện chủ hồi âm nói rằng ngày khác sẽ đến bái phỏng ngài.” Hạ Trường Thu bẩm báo.
“Đã biết.”
“Lục tiền bối, Diệp Chân của Phi Tinh Trai đến Cửu Trọng Điện e là có mưu đồ gây rối, ngài thật sự không đi sao?”
Hai bên đã đạt thành hợp tác, nếu Lục Châu không đi thì có còn xem là minh hữu không?
“Nếu ngay cả Phi Tinh Trai mà cũng không giải quyết được thì Tư Không Bắc Thần không xứng hợp tác với lão phu.”
Giọng điệu Lục Châu vẫn bình tĩnh thản nhiên.
Hạ Trường Thu gật đầu nói: “Vãn bối đã hiểu.”
Nói xong Hạ Trường Thu xoay người rời đi. Ra khỏi biệt uyển, các đệ tử Thiên Liễu Quan đồng loạt thở dài, một trưởng lão bước lên nói:
“Quán chủ, việc truyền tin phi thư cứ để ta làm cho, ngài thân là Quán chủ…”
“Đánh rắm!”
Hạ Trường Thu trực tiếp ngắt lời hắn. “Ngươi cho rằng việc truyền tin phi thư rất nhỏ nhặt sao? Chuyện này liên quan đến sinh tử tồn vong của Thiên Liễu Quan, chúng ta không thể chủ quan. Lục tiền bối tiếp xúc với nhân vật bậc nào, nếu việc truyền tin xảy ra sơ sót thì các ngươi có chịu trách nhiệm nổi không?”
Đám người bị răn dạy đều im thin thít không dám nói một lời. Hạ Trường Thu chắp tay rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận