Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1907: Cho ngươi làm điện thủ

“Rất tốt.” Trứ Ung đế quân thản nhiên nói: “Hạt giống Thái Hư ở trên thân kẻ nào?”
Không đợi Hải Loa lên tiếng, Triệu Hồng Phất đã bước lên một bước nói: “Không ngờ vẫn bị các ngươi tìm tới.”
“Bản đế quân thưởng thức người can đảm… Có được hạt giống Thái Hư là mệnh của ngươi. Bản đế quân cho ngươi hai lựa chọn: Một, bái bản đế quân làm thầy. Hai: chết.”
“Nếu ngươi không đồng ý, bản đế quân sẽ nghĩ cách lấy hạt giống Thái Hư của ngươi. Mất hạt giống ngươi cũng sống không được.” Trứ Ung đế quân nói.
Đối mặt với kẻ cường ngạnh như thế, dù là ai cũng rất khó đưa ra lựa chọn. Nhưng Triệu Hồng Phất lại nói:
“Ta đi với ngươi. Việc này không liên quan đến bằng hữu của ta, thả nàng đi đi.”
Vốn nàng cho rằng hy sinh bản thân thì có thể cứu được Hải Loa, nào ngờ Trứ Ung đế quân lại lắc đầu nói: “Bản đế quân không thể đáp ứng ngươi. Ngươi sống thì nàng phải chết.”
Hải Loa kéo Triệu Hồng Phất lại, khẽ lắc đầu: “Được rồi.”
“Không được, ta đã hứa với mọi người nhất định phải bảo vệ ngươi thật tốt.”
“Ngươi làm thế là đủ nhiều rồi.” Hải Loa nói.
“Nhưng mà…”
“Hồng Phất tỷ, ta vẫn luôn có một tâm nguyện chưa từng nói cho sư phụ và mọi người biết.” Hải Loa chậm rãi nói, “Ta muốn trở về Thái Hư một lần.”
Triệu Hồng Phất sửng sốt.
Hải Loa mỉm cười nói: “Trăm năm qua, mỗi ngày ta đều tự hỏi mình đến từ đâu, mình sẽ đi về đâu… là ai nhẫn tâm bỏ rơi ta như vậy? Ta muốn nhìn xem bọn hắn trông như thế nào, tâm bọn hắn rốt cuộc làm bằng gì.”
Nghe vậy, Trứ Ung đế quân bật cười ha hả: “Thì ra ngươi mới là người nắm giữ hạt giống Thái Hư. Một chút mánh khoé như thế mà cũng đòi lừa gạt bản đế quân?”
Cho dù Triệu Hồng Phất không lên tiếng, hắn cũng sẽ tự mình kiểm tra kỹ càng.
“Ta đi với ngươi. Nhưng ngươi phải tha cho nàng.” Hải Loa nói.
Trứ Ung đế quân nói: “Lừa gạt bản đế quân chính là tội chết.”
“Ngươi !”
“Ngươi không có lựa chọn nào khác.” Trứ Ung đế quân vung tay áo nói, “Bắt nàng ta lại, người kia thì giết ngay tại chỗ.”
“Vâng!”
Đúng lúc này, trên không trung đột nhiên truyền xuống một giọng nói uy nghiêm: “Uy phong quá nhỉ.”
Giữa không trung hiện ra một thông đạo khổng lồ, quang mang bắn ra tứ phía. Đám tu hành giả ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một con Xích Hổ thật lớn đang từ từ hạ xuống.
Đứng trên đầu Xích Hổ chính là Thượng Chương Đại Đế ngạo thị chúng sinh. Sau lưng hắn còn có một đám tu hành giả theo sát phía sau. Một người trong số đó chính là Thất Sinh.
Trứ Ung đế quân khẽ nhíu mày: “Thượng Chương Đại Đế?”
Đám tu hành giả lập tức hành lễ: “Tham kiến Thượng Chương Đại Đế.”
Thượng Chương Đại Đế nói: “Trứ Ung, Thái Hư không được tuỳ tiện khai sát giới. Ngươi thân là đế quân lại quên mất quy củ của Thái Hư rồi sao?”
Trứ Ung đế quân biết Thượng Chương Đại Đế đến cướp người nên cũng không hề nhún nhường: “Thời kỳ đặc thù nên phải có thủ đoạn đặc thù để đối phó.”
“Vì hạt giống Thái Hư mà không từ thủ đoạn, ngươi gọi đó là thời kỳ đặc thù?” Thượng Chương Đại Đế nói.
“Không phải Thượng Chương Đại Đế muốn cướp người của ta đó chứ?” Trứ Ung đế quân hỏi.
“Cướp?”
“Thập điện đều chia ra đi tìm hạt giống, đương nhiên ai tìm được trước thì là của người đó.”
Thượng Chương Đại Đế mỉm cười, cao cao tại thượng nói: “Nếu bản đế thật sự muốn cướp thì ngươi làm được gì bản đế nào?”
“Ngươi…”
Trong lòng Trứ Ung đế quân vô cùng tức giận nhưng vẫn cố nhịn xuống, “Đại Đế muốn ỷ thế hiếp người?”
“Bản đế cũng không muốn làm vậy, nhưng ngươi cứ nhất định nghĩ như thế thì bản đế cũng không có cách nào.” Thượng Chương nhìn về phía Hải Loa. “Chẳng bằng hỏi nàng xem, nàng nguyện ý đi cùng ai.”
Trứ Ung đế quân không thích kiểu làm việc thế này. Thái Hư làm việc sao còn phải hỏi ý kiến của một con kiến hôi? Nhưng nghĩ lại con kiến này không bình thường, thậm chí tương lai còn có thể biến thành voi, hắn bèn sảng khoái nói: “Được.”
Hai người đồng thời nhìn về phía Hải Loa.
Thượng Chương Đại Đế hỏi: “Nha đầu, Đại Đế và đế quân có khác biệt rất lớn. Ngươi có nguyện ý đi theo bản đế không?”
Thượng Chương Đại Đế lời ít ý nhiều. Nếu là người có đầu óc bình thường thì sẽ chọn đi theo Đại Đế chứ không phải đế quân.
Trứ Ung đế quân tức giận, lập tức lôi kéo người: “Tiểu nha đầu, nếu ngươi đi theo bản đế quân, vị trí Trứ Ung điện thủ giao cho ngươi.”
Nói xong, sợ còn chưa đủ, Trứ Ung lại bồi thêm một câu: “Bản đế quân tuy hơi khắc nghiệt nhưng khẩu xà tâm phật. Ngươi mà đi cùng hắn thì e là không có kết quả tốt.”
Thượng Chương liếc nhìn Trứ Ung đế quân, thản nhiên nói: “Nếu ngươi đi theo bản đế, vị trí Thượng Chương điện thủ giao cho ngươi.”
Đám tu hành giả kinh ngạc không thôi. Ai nấy đều nhìn về phía Hải Loa, chờ nghe quyết định của nàng.
Hải Loa thẳng thắn đáp: “Ta không đi theo ai hết!”
Trứ Ung đế quân cười nói: “Vậy thì tốt, chúng ta làm theo quy củ ban đầu, ai tìm tới trước thì thuộc về người đó.”
“Các ngươi coi ta là cái gì? Dựa vào đâu mà ta phải đi cùng các ngươi?” Hải Loa tức giận nói.
Trứ Ung đế quân nhún vai: “Vì ngươi không có lựa chọn nào khác.”
Hải Loa trừng mắt, trong lòng chán ghét đến cùng cực: “Ta căm ghét các ngươi.”
Thất Sinh lăng không đứng bên cạnh hồi lâu, rốt cuộc cũng lên tiếng: “Cô nương, có thể nghe một câu của ta không?”
Trứ Ung đế quân nhìn sang, hất cằm nói: “Chuyện của thập điện đâu đến lượt ngươi xen vào?”
Thượng Chương Đại Đế nói: “Đừng có dùng mắt chó để coi thường người khác. Vị này là điện thủ tân nhiệm của Đồ Duy điện, tương lai sẽ kế thừa Đồ Duy Đại Đế đó.”
Trứ Ung đế quân nghe vậy, kinh ngạc nói: “Thì ra là Thất Sinh tiểu hữu.”
Thất Sinh không để ý tới Trứ Ung mà nói với Hải Loa: “Ngươi không thể trốn được nữa. Ta có thể hứa hẹn với ngươi, sẽ không ai thương tổn đến tính mạng của ngươi… và bằng hữu ngươi. Nhưng nếu ngươi từ chối, ta cũng sẽ tôn trọng ý kiến đó, có điều… hãy nghĩ tới hậu quả trước đã.”
Thượng Chương Đại Đế và Trứ Ung đế quân đều giật mình nhìn Thất Sinh.
Bọn hắn là người đứng ở vị trí cao, đã rất lâu rồi không hề nghĩ cho đám người bên dưới. Ai mà thèm quan tâm đến sinh tử của đám sâu kiến chứ? Nhưng đây lại chính là phương thức duy nhất có thể dao động nhân tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận