Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 538

Khi Ninh Hán bay ngược ra sau, Lục Châu lại lần nữa đuổi theo đánh ra một quyền!
Tổng cộng ba quyền đều nện vào ngực Ninh Hán, ba quyền đánh ra liên tục khiến Ninh Hán bay vào tế thiên đài, toàn thân nện mạnh vào sàn nhà đá xanh tạo thành một hố lớn.
Lục Châu lăng không quan sát hố đá.
Trải qua lần chiến đấu này, Lục Châu càng hiểu thêm về cách sử dụng lực lượng phi phàm để chiến đấu.
Không cần dùng một chiêu để khống chế kẻ địch, Lục Châu hoàn toàn có thể sử dụng ít lực lượng phi phàm hơn để đánh bại đối phương. Lại thêm hiện tại Lục Châu đã là tu vi Nguyên Thần cảnh, ba quyền vừa rồi chỉ tiêu hao một phần tư lực lượng phi phàm, tổng cộng toàn bộ cuộc chiến hắn chỉ mới dùng có một phần ba lực lượng.
Nếu là trước đây, Lục Châu cần khoảng hai phần ba lực lượng phi phàm mới đạt được hiệu quả như hiện tại.
Toàn trường lặng ngắt như tờ.
Đám người Hoành Cừ Học Phái và Thái Hư Học Cung đều đứng như trời trồng, không ngừng nuốt nước bọt. Chẳng ai dám lên tiếng về cái chết của Tưởng Nhân Nghĩa và Trương Xán.
Kiếm cương như thuỷ triều vừa rồi đã xoắn nát cả hai người.
Trái tim Hoa Trọng Dương đập rộn ràng, mồ hôi lạnh sau lưng chảy ròng ròng.
Thật là một lão đầu độc ác!
Một kẻ am hiểu luyện thể như Ninh tướng quân lại bị chính sở trường của mình đánh bại, hơn nữa đối phương còn là một lão đầu.
Mẹ nó hắn biết tìm ai để nói lý lẽ đây?
Hoa Trọng Dương không dám động lấy một chút! Hắn sợ Lục tiền bối lòng dạ hẹp hòi, còn ghi hận mâu thuẫn nho nhỏ trước đó giữa hai người.
Trong hố đá…
Ninh Hán gắng gượng ngồi dậy, hai mắt trừng to nhìn Lục Châu lơ lửng trên bầu trời. Gương mặt hắn phủ đầy tro bụi đất cất, lồng ngực hõm sâu vào trong, rõ ràng đã bị thương không hề nhẹ.
Đám người cất tiếng kinh hô! Chịu đựng ba quyền nặng nề như thế mà hắn vẫn không chết?
Thật mạnh!
Ninh Hán run rẩy nâng tay lên chỉ vào Lục Châu. “Nắm đấm… thật, thật cứng.”
Hắn cố nén trọng thương, cắn răng nói: “Làm… làm sao, làm được?”
Lục Châu nhìn Ninh Hán chăm chú suốt ba giây rồi khí phách đáp:
“Khi nắm tay nắm lại thành quả đấm, ngươi sẽ phát hiện vận mệnh nằm ở trong lòng bàn tay mình…”
Phốc.
Ninh Hán phun ra một ngụm máu tươi rồi ngoẹo đầu sang bên, không còn hơi thở. Hai mắt hắn còn mở trừng trừng không thể nhắm lại.
Một tên vũ phu mà thôi, nghe nói như vậy đã chết không nhắm mắt.
Nói nhảm thôi mà ngươi cũng xem là chân lý? Lục Châu âm thầm dè bỉu. Người nói vô ý, người nghe hữu tâm.
[Ting ! đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 1.500 điểm công đức.].
Hoa Trọng Dương che ngực khom người nói với Lục Châu: “Lục tiền bối dùng ba quyền phân định thắng thua. Thụ giáo!”
Trong lòng hắn lại âm thầm run rẩy.
Lão đầu làm ơn đừng nổi nóng nha! Hắn cúi thấp đầu tỏ vẻ thành khẩn, khiêm tốn và hữu lễ.
Lão nhân này nhất định là bát diệp!
Lục Châu không thèm để ý tới Hoa Trọng Dương mà quay đầu nhìn về phía đám kỵ binh và các đệ tử Hoành Cừ Học Phái, Thái Hư Học Cung.
Thế lực ba bên không ngừng lùi ra sau.
Lục Châu vốn không muốn hạ sát thủ với đám người này… tu vi không cao, có giết cũng chẳng được thưởng điểm công đức.
Đúng lúc đó, từ phía chân trời đột nhiên xuất hiện một chiếc phi liễn cực đại, bốn phía xung quanh phi liễn có mấy trăm tên tu hành giả bảo vệ.
“Có tu hành giả đến gần!”
“Là môn phái nào?”
Hoa Trọng Dương ngẩng đầu nhìn lên, nhíu mày nói: “Bồng Lai Môn?!”
Trên thân phi liễn có khắc đủ loại ô dù có màu sắc và hình dạng khác nhau. Tại vị trí cầm lái có cả nam lẫn nữ kết thành từng nhóm.
Phi liễn đặc thù như thế chỉ có thể là Bồng Lai Môn chủ tu công pháp liên quan đến dù.
Hoa Trọng Dương thầm hô một tiếng không ổn. Lục tiền bối là người Bồng Lai Môn, hiện tại môn phái của người ta đã kéo tới đây, Hoa Trọng Dương gần như không có khả năng mang Hải Loa cô nương đi!
Phi liễn rất nhanh đã bay tới bên trên tế thiên đài. Tại vị trí cầm lái có một người nói vọng xuống:
“Trọng Dương huynh… sao huynh lại ở đây?”
Hoa Trọng Dương cả kinh!
Bị nhận ra rồi! Là tên đần độn nào thế?
Hoa Trọng Dương nhìn kỹ lại, lúc này cũng đã nhận ra người đứng trên phi liễn. “Thẩm Lương Thọ?!”
“Xin chào!”
“Ngươi… ngươi… ngươi…” Hoa Trọng Dương quả thật muốn khóc rồi.
Đúng là không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.
Hôm nay hắn xui xẻo gần chết, đường đường là cao thủ thất diệp có thể quét ngang một phương, vậy mà bây giờ lại khổ sở như chó nhà có tang.
“Lục tiền bối, ta…”
“Lão nhân này là ai vậy?” Thẩm Lương Thọ chỉ tay về phía Lục Châu.
Trong lòng Hoa Trọng Dương lại thầm mắng Thẩm Lương Thọ một trận. Mẹ nó ngươi là trưởng lão Đan Dương Tông, cho dù quan hệ với Bồng Lai Môn có tốt cỡ nào thì cũng đừng có ở trên phi liễn nhà người ta mà giọng khách át giọng chủ như vậy chứ!
Lục Châu ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn. “Bồng Lai Môn?”
Đúng lúc này, trong phi liễn truyền ra một giọng nói già nua:
“Bồng Lai Môn trùng hợp đi ngang qua, không có ý nhúng tay vào việc người khác.”
“Vậy thì rất tốt.”
Lục Châu cảm thấy mọi việc đã xử lý ổn thoả, bèn hạ xuống đứng bên cạnh Hải Loa.
“Có sợ không?”
“Không sợ.”
Nhưng Thẩm Lương Thọ lại lên tiếng: “Các ngươi là người của Hoành Cừ Học Phái và Thái Hư Học Cung? Tại sao lại tụ tập ở đây?”
“Cầu xin tiền bối chủ trì công đạo! Yêu nữ kia sẽ khiến thế gian đại loạn, không thể để ả sống sót được!” Đám người Hoành Cừ Học Phái quỳ xuống nói.
Nếu môn phái mình không chiếm được, vậy thì huỷ hoại nàng ta!
“Yêu nữ kia am hiểu thú ngữ và âm luật, các dân chúng xung quanh đều có thể làm chứng! Tế thiên đài chính là nơi hành quyết ả ta! Vãn bối từng câu đều nói thật, cầu xin tiền bối chủ trì công đạo!”
Bên trong phi liễn, một giọng nói nghi ngờ vang lên: “Am hiểu thú ngữ và âm luật?”
Lục Châu không để ý tới bọn hắn, đang vừa định rời đi thì trên phi liễn lại truyền tới âm thanh:
“Bằng hữu, xin dừng bước.”
Lục Châu dừng chân, đáp lại: “Có chuyện gì?”
“Sự tình còn chưa tra rõ ràng, bằng hữu sao có thể rời đi?”
“Ngươi muốn ngăn cản lão phu?”
“Phải thì sao?”
Ông!
Lấy phi liễn làm trung tâm, một pháp thân lóng lánh kim quang đột nhiên xuất hiện.
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên. Chiếc phi liễn hoàn toàn bị toà pháp thân cao mười trượng bao phủ.
Bên dưới pháp thân là một toà kim liên với tám phiến lá sáng rực rỡ không ngừng xoay tròn xung quanh.
“Cao thủ bát diệp!”
“Trời ạ!”
Hoa Trọng Dương thầm hô hai tiếng, thôi xong!
Lần này là xong thật sự!
Khi mọi người đều đang đổ dồn mắt nhìn về phía pháp thân bao phủ phi liễn thì...
Ông!
Ở một phía khác, âm thanh nguyên khí cộng hưởng vang lên càng thêm kinh thiên động địa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận