Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 682

Hai mắt Vu Chính Hải nhắm nghiền, không biết còn sống hay đã chết. Toàn thân hắn chỉ còn một cỗ khí tức sinh mệnh nhàn nhạt chạy tới chạy lui trong lồng ngực.
Vết thương nơi ngực đã được lam liên trị liệu hoàn toàn, không còn chảy máu nữa, da thịt cũng lành lặn trở lại. Nhưng Vu Chính Hải vẫn hôn mê bất tỉnh.
“Sư phụ, đại sư huynh thế nào rồi ạ?” Tiểu Diên Nhi ngẩng đầu hỏi.
Ánh mắt mọi người cũng dời về phía Lục Châu, chờ đợi câu trả lời hắn.
Lục Châu khẽ đáp: “Dữ nhiều lành ít.”
Tả Ngọc Thư kinh ngạc nói: “Ngay cả huynh trưởng cũng không thể cứu hắn? Chuyện này…”
Chuyện này thật khiến người khó mà tiếp nhận.
Mọi người ở đây đều từng được chứng kiến thủ đoạn trị liệu của Lục Châu cũng như lực lượng sinh cơ khổng lồ của lam liên… thủ đoạn bậc này mà còn không thể đảm bảo tính mạng cho Vu Chính Hải thì các thủ đoạn trị liệu khác của Nho Thích Đạo cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Phan Ly Thiên thở dài nói: “Ít nhất thì tâm nguyện trước lúc lâm chung của hắn cũng đã hoàn thành, thật là một kẻ quật cường.”
“Loại thủ đoạn trị liệu thông thường e là không có tác dụng gì… Chỉ có thủ đoạn bất thường mới bảo đảm được tính mạng cho hắn.” Lãnh La nói.
“Thủ đoạn bất thường?”
“Nghe nói thất tiên sinh Tư Vô Nhai đã sử dụng toàn bộ lực lượng của Ám Võng, điều tra khắp thiên hạ kể cả khu vực dị tộc mới tìm ra được một loại phù văn có khả năng hấp thu thọ mệnh. Việc này có lẽ nên hỏi Tư Vô Nhai xem sao.”
Mọi người lập tức gật đầu.
“Tộc Vô Khải mỗi lần tử vong đều hao tổn ba trăm năm tuổi thọ, hắn lại chết ba lần… Cho dù có hấp thu phù văn thì e là lại gặp phải đại nạn thọ mệnh. Cho nên lão thân cảm thấy nên tìm phương pháp khác.”
Đúng lúc này, Lục Châu nâng tay ngăn lại. “Được rồi.”
Hắn hờ hững xoay người nhìn về phía vách đá bên dòng Vân Nộ Giang. “Lão tam.”
“Có đồ nhi.”
“Mang hắn về đây.”
“Sư phụ… hẳn là hắn đã sớm tan thành tro bụi, chẳng lẽ người… người còn muốn bạo hành thi thể của hắn?” Chư Hồng Cộng nghi hoặc hỏi, sau đó gật đầu. “Có đạo lý, kẻ dám giết hại đại sư huynh thì có quất hắn mấy trăm roi cũng chưa hả giận! Không phiền sư phụ ra tay, đồ nhi giỏi nhất là làm mấy việc này!”
Không khí vốn đang nghiêm trọng, lo lắng bất an, thậm chí có hơi buồn bã lại bị tên ngốc Chư Hồng Cộng này phá nát, mọi người thật sự cạn lời với hắn.
Đoan Mộc Sinh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Đồ ngốc nhà đệ! Tên Lưu Thương kia đâu phải Lưu Thương thật, hắn là tộc nhân Vô Khải!”
Tộc nhân Vô Khải có thể tử vong ba lần.
Lục Châu không xác định trước đó Lưu Thương có từng tử vong hay chưa, để cho ổn thoả, tốt nhất nên phái người xuống xem một chút.
Phan Ly Thiên nghe vậy bèn gật đầu nói: “Để lão hủ đi cùng Đoan Mộc Sinh một chuyến.”
Đoan Mộc Sinh tung người nhảy xuống, phi hành về phía vách đá, Phan Ly Thiên theo sát phía sau.
Hai người đến bên vách đá, nhìn hố sâu lõm vào trong mà âm thầm líu lưỡi.
“Chưởng lực của Các chủ đúng là…” Phan Ly Thiên nuốt một ngụm nước bọt.
Một cường giả bát diệp ngang ngửa với Vu Chính Hải vậy mà lại không chịu nổi một chiêu của Các chủ.
Cửu diệp… mạnh đến vậy sao?
“Ta đi xem một chút!” Đoan Mộc Sinh bước vào trong hốc đá hình bàn tay, Bá Vương Thương chĩa về phía trước.
Không có động tĩnh.
Đoan Mộc Sinh điều động nguyên khí, phá vỡ một tảng thạch bích, thi thể của Lưu Thương mới lăn ra ngoài.
Phan Ly Thiên trầm giọng căn dặn: “Cẩn thận, loại chuyện này hãy để lão hủ xử lý.” Nói xong hắn đẩy ra một chưởng.
Cương khí vờn quanh người Lưu Thương, chậm rãi nâng hắn lên.
“Còn có một vật.” Đoan Mộc Sinh nhìn thấy một cây bút màu đỏ, bàn tay nâng lên, cây bút bay vào trong tay.
Hai người lập tức trở về phi liễn.
Thấy Phan Ly Thiên mang thi thể trở về, Chư Hồng Cộng tức giận vô cùng, liền mắng to: “Sư phụ, việc bạo hành thi thể cứ giao cho đồ nhi!”
Phanh phanh phanh, nắm đấm của Chư Hồng Cộng vung ra không dứt!
“Lão bát, đừng quậy nữa! Nghiêm túc chút coi!” Đoan Mộc Sinh khiển trách.
Lục Châu nhìn lướt qua thi thể Lưu Thương. Trước đây mỗi khi hắn sử dụng thẻ Một Kích Chí Mạng đều là một chưởng ấn đánh cho đối phương tan thành tro bụi. Vậy mà lần này… Lưu Thương vẫn còn toàn thây.
Hệ thống không thể nào thông báo sai lầm, Lưu Thương rõ ràng đã chết, hiệu quả của thẻ Một Kích Chí Mạng cũng đã được kích phát.
Điều duy nhất cần đề phòng là… hắn có thể khởi tử hoàn sinh.
“Sư phụ, thứ này đồ nhi tìm được trên người hắn.” Đoan Mộc Sinh dâng Phán Quan Bút lên.
Lục Châu nhìn Phán Quan Bút, trong lòng hơi kinh ngạc.
[Ting ! thu hoạch được vũ khí siêu thiên giai Phán Quan Bút, cần luyện hoá lại lần nữa mới có thể sử dụng.].
Lại là một vũ khí siêu thiên giai.
Cây bút màu đỏ này khiến Lục Châu nhớ tới cỗ quan tài và bộ khôi giáp có trận văn màu đỏ, ngoài ra còn có Lăng Hư siêu thiên giai cũng có đường vân đỏ trên thân kiếm.
Đây cũng là vật do vị cao nhân cửu diệp thần bí kia lưu lại?
“Sư phụ, tình hình chiến đấu ở Thần Đô đang khẩn cấp, chúng ta đã dừng ở đây quá lâu.” Đoan Mộc Sinh nói.
“Trông chừng hắn cẩn thận!” Lục Châu xoay người hướng về phía Thần Đô. “Khởi hành đến Thần Đô.”
“Vâng!”
Phi liễn cấp tốc bay về Thần Đô.
Chư Hồng Cộng đi đến bên cạnh thi thể Lưu Thương, hung tợn nói: “Để ta trông chừng hắn!”
Cùng lúc đó, trên đỉnh Hoàng thành, mười chín vị trưởng lão lăng không quan sát mấy chục ngàn giáo chúng U Minh Giáo.
Đám cấm vệ quân chỉ còn lại một phần ba.
Hoa Trọng Dương và Tư Vô Nhai nhìn lên thiên không, thời gian trôi qua từng phút một. Ánh mặt trời rọi vào mặt mọi người, không khí nóng dần lên.
Máu tươi dưới mặt đất dần dần đông kết lại, chuyển thành màu đen. Đám ruồi nhặng ngửi được mùi máu lập tức ong ong bay tới.
Hoa Trọng Dương bỗng nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, lảo đảo lui lại!
“Đại thủ toạ!”
“Đại thủ toạ!”
Hai tên đệ tử U Minh Giáo vội vàng bước tới đỡ Hoa Trọng Dương.
Hỏng bét!
Tư Vô Nhai đặt tay sau lưng Hoa Trọng Dương, vận chuyển nguyên khí trị liệu.
Mười chín vị trưởng lão rốt cuộc cũng hiểu ra, vội nháy mắt với nhau.
“Một canh giờ đã hết, Thập Tuyệt Trận có thể khởi động lại lần nữa…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận