Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 767

Người ngồi bên trái An Quy là một vu sư toàn thân mặc áo choàng, đầu đội mũ trùm. Hiểu ý quốc vương, hắn chắp tay hành lễ rồi đọc chú ngữ.
Dòng rượu chảy trên đất đột nhiên biến thành một con rồng uốn lượn màu tím. Đạt La còn chưa kịp phản ứng, con rồng đã giương nanh múa vuốt quấn quanh người hắn.
Rắc! Cổ Đạt La bị vặn gãy. Toàn thân không còn khí tức đổ ập xuống đất.
Đám quan viên Lâu Lan đồng loạt thở dài. Trước mặt cường giả, kẻ yếu đến tư cách giãy giụa còn không có. Nếu được lựa chọn, nào có ai muốn ra tay với người của mình đâu?
Trước cái chết của Đạt La, đám vương tộc sụt sịt không thôi. An Quy lại lần nữa rót rượu, nâng chén nói: “Lão tiên sinh… ngài có hài lòng không?”
Lục Châu chỉ tay về phía Vu Chính Hải đang đứng trong đại điện. Ý tứ rất rõ ràng, đi mà hỏi hắn.
Ánh mắt An Quy lại nhìn về phía thiếu niên Vu Chính Hải. “Tiểu… đại tiên sinh, ngài có hài lòng không?”
An Quy miễn cưỡng nuốt xuống ba chữ ‘tiểu huynh đệ’.
Vu Chính Hải nhìn Đạt La nằm dưới đất, đột nhiên lấy Bích Ngọc Đao bên hông ra đi đến bên cạnh Đạt La, vung đao chém xuống! Ầm! Đao cương chém Đạt La thành hai đoạn.
Đám người vội vàng che mặt, không muốn nhìn thấy cảnh tượng này.
Vu Chính Hải nói: “Lâu Lan dùng vu thuật trị quốc, làm như vậy hắn mới chết thật sự.”
An Quy cùng Đám người Lâu Lan chỉ biết câm nín.
Vu Chính Hải thu hồi Bích Ngọc Đao, điềm nhiên quay về chỗ ngồi.
Minh Thế Nhân lúc này mới vỗ đùi đánh đét một cái: “Ha ha, ta suýt tí nữa đã quên hắn có thể dùng vu thuật để phục sinh! Đúng là đồ tâm cơ, muốn chơi chiêu à?!”
An Quy giật nảy mình, bèn đặt chén rượu xuống, nói: “Người đâu!”
Binh sĩ bên ngoài tràn vào trong đại điện. “Bệ hạ!”
“Truyền lệnh bản vương, lập tức chém cả nhà Đạt La, đầu lâu treo lên chiêu cáo thiên hạ!”
“Tuân chỉ!”
Rất nhiều binh sĩ bên ngoài đại điện rầm rập bước đi thi hành mệnh lệnh. Minh Thế Nhân gật gù: “Vậy mới được chứ.”
An Quy không dám chơi chiêu, cũng không thể chơi chiêu. Một đao này của Vu Chính Hải là muốn giết gà doạ khỉ! Hắn lại giơ ly rượu lên: “Lão tiên sinh?”
Lục Châu lúc này mới hài lòng gật đầu. “Chuyện này xem như bỏ qua.”
Gánh nặng trong lòng An Quy rốt cuộc cũng được giải khai, bèn nói: “Về việc liên minh mười hai nước, Lâu Lan chưa từng nghĩ tới, cũng sẽ không tham dự. Điểm ấy xin lão tiên sinh cứ yên tâm.”
“Tốt.” Lục Châu nâng ly rượu lên. “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Lão phu thích nhất là kẻ thức thời.”
“Người đâu.” An Quy lại gọi thuộc hạ tới hạ lệnh. “Triệu kiến tộc trưởng Lan Hải của Bá Nạp gia tộc.”
“Tuân chỉ.”
Trong lúc chờ người tới, Minh Thế Nhân lập tức tranh thủ nói: “Đừng lo lắng, phải ăn đi chứ! Lãnh trưởng lão, Phan trưởng lão, đại sư huynh, ngồi xuống ăn đi…”
Đám người bắt đầu động đũa.
Tuy rằng trên yến tiệc có rất nhiều người, món ăn lại phong phú, nhưng các vị quan viên và vương tộc Lâu Lan nhai như nhai cỏ, hoàn toàn không có chút cảm giác ngon miệng nào.
Một lúc sau, tộc trưởng Lan Hải và mấy vị vu sư bước vào đại điện, quỳ một gối xuống, tay phải đặt lên vai trái nói: “Tham kiến bệ hạ.”
Trong lòng An Quy thấp thỏm không thôi, sợ rằng Lan Hải cũng sẽ giống như Đạt La, bèn nói với Lục Châu trước: “Lão tiên sinh, Lan Hải đã đến.”
Lục Châu đặt chén rượu xuống, ánh mát nhìn về phía người chưởng khống Bá Nạp gia tộc trong truyền thuyết. Người này trông như một lão nhân hơn bảy mươi tuổi, toàn thân toát ra khí tức quỷ dị khó lường.
Đây là một tu hành giả vu thuật, hơn nữa tu vi còn không thấp.
Lục Châu nói thẳng vào vấn đề: “Ngươi có biết vì sao lão phu muốn gặp ngươi?”
Lan Hải lắc đầu, nghiêm túc nói: “Xin lão tiên sinh chỉ rõ.”
“Thuỷ tinh cầu ký ức của lão phu có thể đang ở trong tay ngươi.”
Lan Hải lập tức đáp: “Chưa từng nghe nói tới vật này.”
Lục Châu không vội, khẽ nhấc tay lên. Bầu rượu bên cạnh lăng không lơ lửng tự động rót rượu vào ly.
“Ngươi cảm thấy ly rượu này của lão phu nên gọi là gì?” Lục Châu thản nhiên nói.
Lan Hải mờ mịt không hiểu, lắc đầu đáp: “Ta lấy danh nghĩa của Bá Nạp gia tộc ra thề, thật sự chưa từng nghe nói tới thuỷ tinh cầu ký ức!”
Bàn tay Lục Châu khẽ nâng lên cao, ly rượu lăng không bay lên đổ ập xuống, rượu trong ly ngưng kết thành hình mũi khoan được cương khí lóng lánh kim quang bao phủ. Ngưng rượu thành cương!
Vù! Đạo tửu cương bay vọt tới Lan Hải nhanh như thiểm điện rồi đột ngột dừng lại trước mi tâm hắn.
Đám người lên tiếng kinh hô, lực khống chế thật tinh chuẩn. Đây chính là cửu diệp? Cho dù là Phan Ly Thiên và Lãnh La cũng phải than thở không thôi.
Lan Hải đang quỳ dưới đất, chỉ trong giây lát vầng trán đã toát đầy mồ hôi lạnh.
Thế gian này, tu hành giả có thể ngưng tụ chất lỏng thành cương, lại dùng cương khí bao bọc rồi khống chế đến mức tuyệt đối để giết người, chỉ có thể là cao thủ trong cao thủ.
Các tu hành giả thông thường muốn có đòn tấn công uy lực lớn đều chọn dùng vũ khí làm trung tâm rồi phục chế ra cương ấn là đủ.
Rượu là thứ không có hình dạng, không chỉ rất khó có thể ngưng cương mà còn ảnh hưởng đến uy lực của cương khí. Chỗ tốt của nó chính là có thể dùng để luyện tập, đề cao kỹ thuật ngưng cương.
Cho nên một chiêu vừa rồi hoàn toàn thể hiện ra kỹ xảo thượng thừa. Chỉ cần mũi khoan kia tiến lên một chút thì hậu quả khó mà lường được. Dù Lan Hải là người có địa vị cực cao cũng không dám vọng động nữa.
“Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Ngươi thật sự cho rằng lão phu không dám giết ngươi?” Lục Châu chắp tay đứng dậy, bước xuống bậc thang.
Lục Châu vừa đi xuống, tất cả người Lâu Lan trong đại điện đều đồng loạt đứng dậy khom người, không dám thất lễ.
Lan Hải run rẩy nói: “Lão tiên sinh, không phải ta không muốn đưa thuỷ tinh cầu ký ức cho ngài, mà là do quốc sư đã nói, một khi giao ra thuỷ tinh cầu thì toàn bộ tộc nhân Bá Nạp gia tộc đều sẽ bị nghiêm trị!”
“Quốc sư?”
Nghe nhắc tới quốc sư, quốc vương An Quy bèn giải thích: “Quốc sư là đại nhân vật trấn quốc của Lâu Lan, địa vị rất cao. Ngay cả bản vương cũng phải dùng lễ nhường ngài ấy ba phần.”
Lục Châu đương nhiên đoán được tên quốc sư này là ai. Xem ra Khương Văn Hư rất thích hưởng thụ sự tôn sùng của người khác, muốn làm người có địa vị cao nhất trong thế giới này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận