Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1128

Sắc mặt Minh Thế Nhân cả kinh, lập tức quay đầu đạp mạnh xuống đất rồi biến mất không thấy bóng dáng, sàn đá cẩm thạch trong bán kính trăm mét đều bị phá hỏng.
Lục Châu biết Minh Thế Nhân học độn địa chi pháp, hai tay khoanh lại nhìn xuống mặt đất. “Phải thăm dò xem lão tứ có bao nhiêu bản sự, nếu chống đỡ được lâu thì khi lão phu trở về kim liên giới cũng yên tâm hơn một chút.”
Lục Châu không sử dụng Thái Huyền chi lực, chỉ giẫm mạnh xuống đất. Ầm! Mặt đất nứt ra.
“Không có?” Điều này vượt ngoài dự liệu của Lục Châu.
Bên ngoài Dưỡng Sinh điện vốn không có vật gì, Minh Thế Nhân chỉ có thể nấp ở hành lang. Lục Châu bèn đi về phía đó.
Vù! Trên hành lang đột nhiên xuất hiện vô số cương ấn đánh về phía Lục Châu.
“Đại Huyền Thiên Chưởng!” Lục Châu vung tay. Phanh phanh phanh! Cương ấn đầy trời bị đánh nát.
Lục Châu thi triển đại thần thông thuật na di khắp hành lang, đứng đâu là tung chưởng đến đó. Đại Vô Úy Ấn không ngừng bay ra.
Đám đại nội cao thủ chú ý thấy động tĩnh bên này, không khỏi tán thưởng:
“Có thích khách?”
“Lá gan không nhỏ nha, lại dám hành thích Lục tiền bối.”
Lục Châu đi hết hành lang rồi quay đầu nhìn lại. Rốt cuộc Minh Thế Nhân chạy đi đâu rồi? Biết vậy hắn đã không thèm áp chế tu vi dưới thập diệp.
Lục Châu đang tập trung chú ý, chợt cảm thấy một cỗ chưởng phong đánh tới, lập tức xoay người tung ra một chưởng. Nhưng đúng lúc này, trên mái vòm hành lang, thân ảnh Minh Thế Nhân xuất hiện nhào xuống, song chưởng đánh tới.
Lục Châu tung chưởng phòng ngự. Âm thanh va chạm vang lên.
Minh Thế Nhân phát hiện không cách nào phá vỡ tầng phòng ngự của sư phụ, hư ảnh lập tức loé lên rồi lại biến mất.
Lục Châu khẽ gật đầu, vù một tiếng xuất hiện trước mặt Minh Thế Nhân, tay trái chắp sau lưng, tay phải vồ tới. Ầm!
“Ui da !” Minh Thế Nhân lăng không bay ngược ra sau, kêu lên một tiếng.
Cho dù Minh Thế Nhân giảo hoạt dị thường cũng không thể chống đỡ quá lâu trước mặt Lục Châu. Minh Thế Nhân vừa rơi xuống đất, từ dưới mặt đất bỗng đâm chồi vô số thân cây dây leo.
Lục Châu không vội vã phá vỡ đám dây leo. Hắn chiếm ưu thế về tu vi, mà trong hoàng cung chật hẹp Minh Thế Nhân lại càng khó phát huy năng lực, chẳng bằng để đám thanh mộc sinh trưởng, cho Minh Thế Nhân cơ hội.
Lục Châu cũng rất chờ mong Minh Thế Nhân có thể chống đỡ được bao lâu.
Kẽo kẹt, kẽo kẹt… Toàn bộ Dưỡng Sinh điện đều bị thanh mộc bao trùm. Đám dây leo chằng chịt vây quanh toà kiến trúc như một cái tổ chim khổng lồ.
Lục Châu chậm rãi nhấc chưởng, đánh một chưởng ấn cao bằng thân người. Chưởng ấn đánh xuyên qua đám dây leo, tạo thành một thông đạo trống rỗng. Lục Châu bước vào bên trong, cảm giác từng chút một động tĩnh quanh người.
Tư Vô Nhai lăng không bay lên quan chiến. Trong mắt hắn, sư phụ có rất nhiều cách ứng đối với đám dây leo này, chẳng hạn như Nghiệp Hoả, nhưng người không hề sử dụng tới.
“Hầy… sư phụ đúng là bất công nha.” Tư Vô Nhai lắc đầu, “Rõ ràng có thể dùng một chưởng giải quyết vấn đề, lại cứ chơi trò mèo vờn chuột với tứ sư huynh.”
Lục Châu đi vào giữa đám dây leo, lại tung ra một chưởng tạo thành thông đạo khác, vừa đi vừa cảm nhận từng biến hoá nhỏ nhất trong thông đạo.
Đúng lúc này, Lục Châu đột nhiên xoay người, tay phải nâng lên, giữa hai ngón tay xuất hiện một đạo kiếm cương. Kiếm cương từ một đột nhiên hoá thành mấy trăm ngàn đạo mỏng manh như sợi tóc bắn ra bốn phương tám phướng. Toàn bộ dây leo vây xung quanh Lục Châu đều bị kiếm cương phá huỷ thành mảnh vụn.
Lục Châu cúi đầu nhìn xuống mặt đất, năm ngón tay co lại chụp xuống. Oanh!
“Sư phụ tha mạng a!” Minh Thế Nhân vừa la lên đã nhanh như chớp lại không thấy bóng dáng.
Lục Châu lắc đầu nói: “Chỉ biết chạy trốn, không nghĩ tới tấn công sao?”
Minh Thế Nhân không đáp. Trong mắt hắn, tấn công sư phụ chính là tìm đường chết, chẳng thà liều mạng chạy trốn còn hơn.
Từ sau khi thu hoạch được Mệnh Cách của Đế Giang, tốc độ Lục Châu vượt xa Minh Thế Nhân. Thấy Minh Thế Nhân xuất hiện, thân ảnh Lục Châu lập tức loé lên chặn đường, vươn tay tạo thành một lồng giam cương khí.
Khi hắn cho rằng Minh Thế Nhân nhất định sẽ đâm sầm vào lồng giam, bỗng nhiên dưới đất ầm một tiếng, đá vụn bay lên, Minh Thế Nhân lại biến mất không thấy.
“Thuật độn thổ?”
Lục Châu từng dặn dò Minh Thế Nhân phải chuyên tâm tu luyện Thanh Mộc Tâm Pháp, đừng có thứ gì cũng học linh tinh. Nhưng lúc này Lục Châu thử cảm ứng, lại không phát hiện trong đất có thứ gì.
Lão tứ đúng là thú vị.
Nếu mà thật sự không bắt được, cái mặt già này biết giấu ở chỗ nào. Lục Châu không tung chưởng nữa mà chập tay lại… Vạn vật là kiếm! Toàn bộ đám dây leo do Minh Thế Nhân tạo ra đều biến thành lợi nhận bay lượn và đâm chém tứ phía.
Minh Thế Nhân tung người bay lên phía trên Dưỡng Sinh điện, Lục Châu ngẩng đầu, lập tức đánh ra Ma Đà Thủ Ấn. Khi chưởng ấn sắp bắt được Minh Thế Nhân, hắn bỗng nhiên xoay người, Ly Biệt Câu trong tay toát ra hào quang, cương ấn va chạm tạo ra dư lực đẩy hắn bay ra xa.
Thấy vậy, Tư Vô Nhai không nhịn được vỗ tay: “Tứ sư huynh, kỹ thuật chạy trốn của huynh đúng là cao minh.”
“Không có thời gian dây dưa với đệ đâu…” Minh Thế Nhân lướt ngang qua người Tư Vô Nhai.
Âm thanh của sư phụ từ phía sau truyền tới: “Điêu trùng tiểu kỹ.”
Lục Châu vọt tới với tốc độ cực nhanh, tốc độ rõ ràng lại nhanh hơn trước. Tư Vô Nhai kinh hô một tiếng, sư phụ làm thật rồi!
Chưởng ấn bay về phía Minh Thế Nhân. Hắn còn định chơi lại chiêu cũ, vừa xoay sang hướng khác đã thấy bốn phía đều là chưởng ấn đập về phía mình.
Xong đời!
Phanh phanh phanh…
Chỉ trong giây lát, Minh Thế Nhân mặt mũi bầm dập rơi thẳng xuống đất. Lục Châu đứng bên cạnh vuốt râu nhìn hắn. “Tu vi ngươi đã sắp thập diệp.”
Minh Thế Nhân bò dậy, nhẫn nhịn đau đớn, cười đùa tí tửng nói: “Sư phụ, bị người nhìn ra rồi!”
“Vừa rồi vì sao không dùng toàn lực?” Lục Châu cảm giác được hắn còn thủ đoạn chưa dùng tới.
“Không cách nào dùng được… Sư phụ, người tha cho đồ nhi đi, loại đối chiến này đồ nhi không luyện được…” Minh Thế Nhân nói.
Kỳ thực lời của hắn không sai. Lục Châu vẫn luôn nương tay, từ vũ khí đến Nghiệp Hoả hắn đều không dùng tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận