Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1698

Ầm!
Nụ cười lạnh trên mặt Nhạc Kỳ ngưng kết, cấp tốc thay bằng kinh hãi. Hắn cảm giác cỗ lực lượng này hoàn toàn vượt qua khả năng tiếp nhận của hắn.
Nhạc Kỳ bị đánh văng ra xa, toàn thân bay thành một đường vòng cung rồi nện xuống mặt đất.
Dương Kim Hồng hoang mang thật sự.
Nhìn thấy Nhạc chân nhân mà hắn kính sợ một giây trước khí thế ngập trời, một giây sau nằm bẹp như chó chết, Dương Kim Hồng quên cả việc phải hít thở.
Mất đi khống chế của ngự thú sư, đám hải thú đầy trời bay loạn như ruồi mất đầu.
Lục Châu nhàn nhã đi từng bước về phía Nhạc Kỳ.
Một tấm Một Kích Chí Mạng không giáng cấp Nhạc Kỳ, có thể thấy trên người hắn cũng có thủ đoạn bảo mệnh như khôi nô, hoặc cũng có thể là pháp thân dị thú.
Nhạc Kỳ là ngự thú sư, rất có thể là loại sau.
Vù!
Nhạc Kỳ đột nhiên bật dậy như lò xo, trong mắt đỏ bừng.
Nhưng hắn vừa đứng lên, chưởng ấn trong tay Lục Châu đã bay tới, mang theo tự phù chữ “Lôi” vô cùng quỷ dị.
Nhạc Kỳ theo bản năng muốn né tránh đạo Lôi Cương kia, nhưng nó tựa như có mắt, khoá chặt lấy vị trí của hắn mà đánh tới.
Oanh!
Nhạc Kỳ bay ra ngoài, trượt dài trên mặt đất khoảng trăm thước.
Dương Kim Hồng nghẹn họng.
Lục Châu một bước đi cả ngàn mét, đứng ở trước mặt Nhạc Kỳ nói: “Ngươi không xong rồi à?”
“Ngươi!!”
Lục Châu lắc đầu, không quá hài lòng với hiệu quả của thẻ Lôi Cương.
Nhạc Kỳ hừ lạnh một tiếng, đơn chưởng đập xuống đất, biến mất tại chỗ. Ngay sau đó, xung quanh Lục Châu xuất hiện vô số bóng ảnh của Nhạc Kỳ.
“Ngươi thành công chọc giận ta rồi!” Nhạc Kỳ đánh tới.
Lục Châu sử dụng thần thông khứu giác, hờ hững lắc đầu: “Vô tri.”
Thẻ Lôi Cương lại đánh trúng Nhạc Kỳ một lần nữa, thân ảnh đầy trời biến mất, chân thân rơi ầm xuống tạo thành một hố to.
Phốc !.
Lần này Nhạc Kỳ phun ra tiên huyết, hắn đã bị trọng thương.
Dương Kim Hồng: ? ? ?
Hắn đưa tay lên dụi mắt… đây là Nhạc chân nhân?
Lục Châu đứng từ trên cao nhìn xuống Nhạc Kỳ như lúc nãy hắn ở trên phi liễn nhìn xuống mình. “Có phục không?”
Hai chữ này đối với người cao cao tại thượng đến từ Thái Hư như Nhạc Kỳ là một loại vũ nhục cực lớn.
Nhạc Kỳ cười ha hả, khoé miệng trào ra một dòng máu đen. “Ta sẽ không bị giáng Mệnh Cách.”
“Hả?”
“Thân là ngự thú sư, ta đã luyện hoá toàn bộ Mệnh Cách của mình thành một thể, vì để trở thành Thánh nhân, ta chịu đựng thống khổ rất nhiều năm, vì để thành Thánh nhân, ta ở trong Thiên trì suốt năm trăm năm… Ngươi có biết ta đã vất vả thế nào không?” Nhạc Kỳ ha ha cười.
Lục Châu nghĩ tới Thiên Ngô. Mệnh Cách Chi Tâm của Thiên Ngô cũng dung hợp lại thành Thiên Hồn Châu.
Nhân loại sau khi thành thánh cũng có thể làm thế để bảo vệ Mệnh Cách?
Thánh nhân phản phác quy chân, trở lại con đường tu hành như tu hành giả cấp thấp?
Nhạc Kỳ tiếp tục cười, tiếng cười này làm Lục Châu rất phản cảm, hắn cau mày nói: “Lão phu hỏi lần nữa, ngươi có phục không?”
Nhạc Kỳ ra sức chống đỡ thân thể, cười nói: “Ta còn phải cảm tạ ngươi đã thành toàn.”
“Hả?”
“Đa tạ ngươi… giúp ta thành thánh!”
Trên thân Nhạc Kỳ bốc lên hắc khí rợp trời. Lúc này Lục Châu mới phát hiện, người đang nói chuyện với mình chỉ là một đạo hình chiếu.
Vù! Lục Châu cảm giác lực lượng bành trướng tốc thẳng vào mặt, hắn trượt dài ra sau cả ngàn mét.
Nhạc Kỳ thành thánh rồi?
Thẻ Lôi Cương đúng là chơi lão phu mà!
Chuyến này chơi lớn rồi. Lực lượng Thiên Tướng không còn lại bao nhiêu, số lượng Mệnh Cách cũng thua xa người ta, làm sao đối mặt với tân thánh nhân?
Dương Kim Hồng quỳ rạp xuống đất hô to: “Chúc mừng Nhạc chân nhân thành thánh! À không, Nhạc thánh nhân mới phải!”
Ông !.
Hắc sắc Tinh Bàn che khuất không trung, dài đến ngàn trượng khiến bầu trời tối sầm lại.
Từng đạo hắc sắc quang trụ xạ kích về phía Lục Châu. Trong không trung vang lên thanh âm:
“Ta đã thành thánh, giết ngươi dễ như giết một con chó, từ bỏ đi.”
Quang trụ đầy trời bắn tới. Phanh phanh phanh…
Lục Châu không ngừng né tránh.
Dương Kim Hồng nhìn mà hả giận vô cùng. Chờ tới thời điểm thích hợp, hắn sẽ không chút do dự mà lao ra bổ cho đối phương mấy đao để giải mối hận trong lòng.
Hắc vụ vờn quanh, hải thú lại phát điên lao vọt tới, Lục Châu phóng thích Hoả Nộ Kim Liên đánh giết mấy trăm con hải thú, nhưng lớp này vừa xong lớp khác đã kéo tới.
“Ngươi còn mạnh hơn những đại chân nhân khác. Ta muốn xem xem ngươi còn chống cự được bao lâu.”
Hắc sắc quang trụ không ngừng đánh tới. Mặt đất bị nện thành vô số hố sâu.
Lục Châu đạp đất bay lên, Tử Lưu Ly nở rộ ra lực lượng băng phong, hải thú trong phạm vi ngàn mét bị hoá thành băng điêu, ầm ầm rơi xuống đất.
Dương Kim Hồng vội vàng vọt ra khỏi khu vực băng phong, hít sâu một hơi quay đầu nhìn Lục Châu, khẽ lẩm bẩm: “Đây thật sự chỉ là đại chân nhân?”
Lục Châu thu hồi Tử Lưu Ly. Áp lực đè lên người hắn càng lúc càng lớn, át chủ bài đã dùng gần hết.
Đúng lúc này, Lục Châu ngửi được một khí tức quỷ dị từ sau lưng đánh tới, bèn lập tức xoay người lại.
Hắc sắc Tinh Bàn đã ập tới.
“Chết đi!”
Đứng ở khoảng cách gần, Lục Châu nhìn thấy hai mươi bốn khu vực Mệnh Cách xâu chuỗi lại thành một thể. Đây chính là lý do Thánh nhân sẽ không bị giáng Mệnh Cách?
Còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng, Lục Châu đã bay ra ngoài. Đỡ Đòn Chí Mạng ít đi một lần.
Nhạc Kỳ nói: “Ngươi cũng không bị giáng Mệnh Cách? Thú vị, thú vị… ta đúng là càng lúc càng hứng thú với ngươi. Ta cho ngươi xem lực lượng của Thánh nhân!”
Hắc sắc Tinh Bàn lại bay lên không trung, che khuất bầu trời. Toàn bộ lực lượng Mệnh Cách bộc phát!
Địa cung bắt đầu sụp đổ.
Lục Châu lo lắng nhìn về phía địa cung, đám người Tư Vô Nhai không cách nào tiếp nhận nổi lực lượng của Thánh nhân.
Một đạo lực lượng Mệnh Cách đánh vào địa cung. Oanh!
Hồng sắc huyết vụ từ trong địa cung bay ra, tản vào chân trời. Nhạc Kỳ bắt giữa được tia huyết vụ, tham lam ngửi một cái, cười nói:
“Mùi vị của hậu duệ Hoả thần và hạt giống Thái Hư… hy vọng hắn không chết.”
Nhạc Kỳ thu hồi Tinh Bàn. Tư Vô Nhai mà chết thì hạt giống Thái Hư sẽ bị hủy đi. Hắn lao về phía địa cung.
Đúng lúc này, bên tai Lục Châu truyền đến tiếng thông báo:
[Ting ! đệ tử Tư Vô Nhai đã thoả mãn điều kiện xuất sư, xin hỏi có xuất sư không?].
Bạn cần đăng nhập để bình luận