Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 485

Trong lòng Chư Hồng Cộng khóc không ra nước mắt. Sao mọi chuyện lại chẳng giống như hắn nghĩ chút nào. Một câu của sư phụ đã đánh bay ý định và cốt khí của hắn mất tăm mất tích.
Mà hắn vốn đâu phải đi cầu tình cho Tư Vô Nhai!
“Nói với nghiệt đồ kia, một ngày chưa tìm được thuỷ tinh cầu ký ức thì ngày đó hắn còn phải ở trong động diện bích hối lỗi.”
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Rất nhanh sau đó Tư Vô Nhai đã nhận được tin tức. Hắn ngồi trên băng ghế đá, không thể hiểu nổi. “Sư phụ cố chấp như vậy, làm sao có thể bảo vệ Ma Thiên Các?”
Chư Hồng Cộng lắc đầu thở dài. “Ta cũng chẳng còn cách nào khác, nếu nói nhiều thêm mấy câu thì e là ta cũng phải đến động diện bích ở với huynh rồi.”
“Chuyện này không thể trách đệ. Đúng rồi, có tin tức của tứ sư huynh chưa?” Tư Vô Nhai hỏi.
“Vẫn chưa.” Chư Hồng Cộng nhún vai.
Thời điểm then chốt chẳng có ai có tác dụng lớn. Tư Vô Nhai chắp tay sau lưng đi qua đi lại, đối mặt với tình huống như vậy, ngay cả Tư Vô Nhai cũng cảm thấy khó xử lý.
“Đệ về trước đi, để ta tiếp tục suy nghĩ tìm biện pháp.” Tư Vô Nhai phủi tay.
Chư Hồng Cộng gật đầu rời khỏi động diện bích.
Ban đêm, gió lớn.
Vì trị liệu cho Phan Ly Thiên, Lục Châu đã tiêu hao một phần ba lực lượng phi phàm. Muốn khôi phục đầy đủ lực lượng cần ít nhất năm ngày.
Lục Châu không nghĩ nhiều, nhắm mắt lại tiếp tục tham ngộ Thiên thư. Trong lúc nhất thời cảm giác chìm đắm trong trạng thái lĩnh hội lại kéo tới.
Cùng lúc đó, Đoan Mộc Sinh tay xách Bá Vương Thương thỉnh thoảng lại bay tới bay lui trên sườn núi để tuần tra.
Ngay khi đang cho rằng tối nay cũng không có chuyện gì xảy ra như mọi hôm, Đoan Mộc Sinh chợt nhìn thấy dưới chân núi Kim Đình Sơn xuất hiện một ngọn lửa lớn sáng rực.
“Hả?” Đoan Mộc Sinh nhướng mày, lập tức gọi ra pháp thân Bách Kiếp Động Minh.
Âm thanh pháp thân cộng hưởng nguyên khí đã đủ để khiến người trong Ma Thiên Các chú ý, âm thanh này chẳng khác nào đang thông báo với mọi người, có biến!
Từng đạo thân ảnh bay ra khỏi Nam Các và Bắc Các, lăng không lơ lửng.
Lãnh La có tu vi cao nhất, cũng là người nhanh nhất, chỉ chớp mắt đã xuất hiện bên cạnh Đoan Mộc Sinh, cùng hắn quan sát tình hình dưới chân núi.
“Thất đại môn phái tới rồi à?”
“Không rõ, nhưng hoả quang đã xuất hiện, e là có dị biến.” Đoan Mộc Sinh thu hồi pháp thân. Mục đích lúc nãy hắn gọi ra pháp thân không chỉ để thu hút sự chú ý của người trên Ma Thiên Các mà còn để cảnh cáo đám người dưới núi.
Lúc này, Hoa Vô Đạo đạp không xuất hiện, căn dặn: “Đừng trúng kế điệu hổ ly sơn của bọn hắn.”
“Vâng.” Đoan Mộc Sinh gật đầu.
Có vết xe đổ của Phan Ly Thiên, mọi người đều rất cẩn thận.
Cùng lúc đó, Hoa Nguyệt Hành đến bên ngoài đại điện Ma Thiên Các, mũi chân điểm nhẹ, toàn thân như chim yến bay lên đỉnh mái cao nhất trên Ma Thiên Các, tay nàng nắm chặt Lạc Nguyệt Cung.
Hoa Vô Đạo nhìn về phía nàng, truyền âm nói: “Nguyệt Hành.”
“Hoa trưởng lão.”
“Ngươi đứng đó gác đêm.”
“Vâng.”
Hoa Nguyệt Hành bây giờ đã là thần xạ thủ tam diệp, với năng lực của nàng, đứng trên không trung cách đối tượng vài dặm vẫn có thể bắn trúng đích. Để nàng gác đêm là thích hợp nhất.
Đúng lúc này, dưới chân núi lại xuất hiện ánh lửa. Nhưng khác với lúc nãy, lần này ánh lửa lan thành một hàng ngang với tốc độ cực nhanh, tựa như một tấm thảm sáng rực tấn công lên Kim Đình Sơn.
“Hoả công?” Đoan Mộc Sinh nhấc Bá Vương Thương lên, quát lớn. “Gan to bằng trời!”
“Đoan Mộc Sinh, không được lỗ mãng!” Hoa Vô Đạo gọi hắn lại.
“Chẳng lẽ cứ để mặc bọn hắn hoả thiêu Kim Đình Sơn?”
Dưới chân núi đa số là cây cối khô héo, chẳng mấy chốc lửa sẽ bén lên tới Kim Đình Sơn.
Hoa Vô Đạo lắc đầu. “Nguyệt Hành.”
“Đã nhìn thấy!”
Đứng tại nơi cao nhất trên Ma Thiên Các, Hoa Nguyệt Hành giương Lạc Nguyệt Cung lên, cương khí màu vàng óng bao bọc lấy thân cung. Tay phải nàng đặt lên dây cung, một tiễn cương to lớn xuất hiện.
Ông!
Tiễn cương rời cung.
Từ dưới chân núi nhìn lên gần như chẳng thể thấy rõ Ma Thiên Các vì nó quay lưng lại với ánh sáng.
Một số tu hành giả đang phóng hoả nghe tiếng ông ông cộng hưởng.
“Vừa rồi có người trên Ma Thiên Các gọi ra pháp thân? Muốn dùng pháp thân để hù doạ chúng ta sao?”
Vù!
Kẻ đó ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy một đạo tiễn cương phá không lao tới!
Phốc! Tiễn cương xuyên qua lồng ngực hắn. Hắn trừng to mắt, trên mặt tràn đầy vẻ không tin nổi… sau đó đổ ầm xuống!
“Thần… thần xạ thủ!”
Những kẻ khác thấy vậy lập tức cả kinh.
“Nhanh! Thế lửa đã đủ lớn, nhanh rút lui!”
“Rút mau!”
Ngay khi bọn hắn vừa quay đầu chạy, mấy đạo tiễn cương đã vù vù bắn tới. Ba tên tu hành giả Phạn Hải cảnh sơ kỳ không có chút sức lực phản kháng đã ngã rạp trên mặt đất.
Rất nhanh bọn hắn đã chạy trốn không còn một mảnh.
Thế lửa lan tràn cùng hướng gió, nhanh chóng lan rộng trên Kim Đình Sơn, lửa càng lúc càng lớn.
Hoa Nguyệt Hành nói: “Bắn giết bốn tên, những tên còn lại đã chạy khuất tầm nhìn, không thể xạ kích.”
“Được rồi.” Hoa Vô Đạo gật đầu.
“Chuột nhắt vốn chỉ là chuột nhắt. Muốn dùng loại thủ đoạn này xâm chiếm Ma Thiên Các sao?” Lãnh La lắc đầu.
Đoan Mộc Sinh nhìn thế lửa đang không ngừng lớn mạnh, nói: “Phải ngăn lửa lan rộng.”
Hoa Vô Đạo lên tiếng: “Để ta.”
Chân đạp hư không, Hoa Vô Đạo lao xuống chân núi, quanh người hắn xuất hiện từng đạo tự phù trôi nổi. Quan sát thế lửa, Hoa Vô Đạo không khỏi nhíu mày, rõ ràng đây là món khai vị đã được thất đại môn phái chuẩn bị kỹ càng.
Hoa Vô Đạo đi vào trong biển lửa, dưới chân xuất hiện Bát Quái Ấn, quanh người xuất hiện đầy đủ chín chữ triện lớn lóng lánh kim quang. Chín tự ấn phát ra cương khí hộ thuẫn ngăn cản biển lửa lan tới thân Hoa Vô Đạo.
Hai tay Hoa Vô Đạo chập lại đặt phía trước đan điền, nguyên khí rung động. Lấy Bát Quái Ấn làm trung tâm, cửu tự Lục Hợp Đạo Ấn nhanh chóng căng phồng lên như một quả bóng, lan tràn ra tứ phía.
Ông !
Thấy một màn hoa lệ này, Lãnh La gật đầu tán thưởng. “Chiêu này bắt chước thập tự Lục Hợp Đạo Ấn của Các chủ, gần như có thể bao trùm toàn bộ Kim Đình Sơn. Dùng cửu tự để dập lửa, cũng không tệ.”
Cảnh tượng này có hơi buồn cười. Đường đường là thất diệp cao thủ lại chỉ dùng để dập lửa, quả thật là lãng phí của trời.
Chư Hồng Cộng thấy vậy bèn nói: “Lửa lớn quá, ta phải đi bẩm báo cho sư phụ.”
Nhưng hắn còn chưa kịp xoay người đã bị Chiêu Nguyệt đang chạy tới ngăn lại.
“Không cần đâu, ta đã đến Đông Các, sư phụ đang nghỉ ngơi, không thích hợp quấy rầy người lúc này.”
“Vâng.” Chư Hồng Cộng gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận