Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2132: Côn Bằng lên bờ

Lục Châu đưa Trấn Thiên Xử cho Ứng Long, sau đó xoè tay ra: “Thiên Hồn Châu.”
“Đưa ngươi cũng được, nhưng khi nào ngươi mới trả cho bản thần? Không có nó, tu vi bản thần sẽ thấp đi rất nhiều, khả năng sống sót dưới vực sâu cũng không cao.”
“Ít thì một tháng, nhiều thì nửa năm.” Lục Châu đáp.
“Lỡ đâu ngươi không trở về…”
“Trấn Thiên Xử ở trong tay ngươi, lão phu sao lại không đến? Không có Trấn Thiên Xử, mọi người có thể sẽ chết, đến lúc đó nếu không thấy lão phu trở lại, ngươi cứ việc ném Trấn Thiên Xử vào vực sâu, xem như báo thù.”
Ứng Long vốn đang nghĩ như vậy, nhưng nghe Lục Châu nói ra với vẻ đơn giản như thế hắn lại bắt đầu do dự.
Lão già Ma Thần trông có vẻ không sợ chết nhỉ. Rõ ràng hắn có phương pháp phục sinh nha…
“Chờ đã, bản thần vẫn thấy không yên lòng.” Ứng Long nói.
“Vậy ngươi tính làm sao?”
Ứng Long chỉ vào Giải Tấn An: “Để hắn ở lại đây cùng bản thần.”
Giải Tấn An câm nín.
Lục Châu nghiêm mặt nói: “Không được.”
Giải Tấn An cảm động muốn khóc, vẫn là Lục huynh đối xử với ta tốt nhất.
Ứng Long nhíu mày: “Bản thần biết trong tay ngươi có một kiện vũ khí hiếm thấy trên thế gian, để nó lại đây đi.”
“Vị Danh?”
Lục Châu nhấc tay, một tảng đá màu đen xuất hiện. Thứ này là do Hệ thống đưa cho Lục Châu, không ngờ Ứng Long cũng biết. Xem ra đồ vật này đã tồn tại từ thời của Ma Thần.
Cho đến hôm nay, Ma Thiên Các cũng chỉ có hai kiện vũ khí cấp hư, một món còn lại là Động Thiên Hư do Hỏa thần để lại.
Nhìn thấy Vị Danh, hai mắt Ứng Long toả sáng nói: “Chính là nó. Để nó và Trấn Thiên Xử lại cho ta, ngươi lấy Thiên Hồn Châu đi.”
Giải Tấn An phản đối: “Ngươi đúng là được một tấc lại muốn một thước, không có vũ khí hư cấp, thực lực của Lục huynh sẽ bị giảm mạnh, nếu gặp phải cường địch thì làm sao bây giờ?”
“Đường đường là Ma Thần còn cần phải dùng vũ khí đối địch sao?” Ứng Long bĩu môi.
“Đương nhiên. Minh Tâm Đại Đế có Cán Cân Công Chính, chỉ riêng thứ đó thôi đã làm người ta đau đầu.”
“Vậy thì liên quan gì đến bản thần?”
Giải Tấn An còn định nói tiếp, Lục Châu đã lên tiếng: “Được, lão phu giao vũ khí hư cấp cho ngươi.”
Ứng Long vui vẻ cất kỹ Trấn Thiên Xử và Vị Danh, tự tin trong lòng cũng dâng cao. Hắn hoá thành một hư ảnh cuồn cuộn, há miệng phun ra một đoàn bạch quang bay về phía Lục Châu.
Lục Châu nhận lấy Thiên Hồn Châu. Ứng Long nói: “Bản thần chờ ngươi trở về.”
Nói xong hắn bay thẳng vào vực sâu.
Giải Tấn An sửng sốt nói: “Ta còn chưa nói cho ngươi biết bên dưới rất nguy hiểm, ngươi cẩn thận đừng có trộm gà không thành còn mất nắm gạo nha.”
“Bản thần không cần ngươi giúp.”
Ứng Long bay xuyên qua khu vực lực lượng bắn ngược, giãy giụa một giây rồi chui tọt vào khu vực bên trong vực sâu.
Giải Tấn An tán thán nói: “Tu hành ở đây rất nguy hiểm, có khi còn bị hấp thu lực lượng. Nếu không nhân loại đã sớm lấp kín nơi này, còn đến phiên hung thú?”
“Về Ma Thiên Các trước đã.”
“Ừm.”
Hai người xoay người định rời đi, Lục Châu đột nhiên nói: “Chờ một chút, ta gọi toạ kỵ.”
Hắn mặc niệm thần thông Chúng Sinh Ngôn Âm, lần lượt triệu hoán đám toạ kỵ, bảo chúng nó chạy tới Ma Thiên Các.
Giải Tấn An nói: “Trước kia ở Thái Huyền Sơn ngươi đã thích nuôi dưỡng toạ kỵ, đam mê này đến nay vẫn không đổi nhỉ?”
“Những toạ kỵ này không bình thường, tương lai chúng nó sẽ trở thành linh thú trấn thủ một phương.”
“Ừm, ta rất tin tưởng ánh mắt của ngươi.” Giải Tấn An cười đáp.
“Đi thôi.”
Hai người bay về phía phù văn thông đạo gần nhất. Trên đường đi, hai người phát hiện bí ẩn chi địa trông quạnh quẽ hơn trước rất nhiều.
Giải Tấn An nói: “Cửu liên thế giới cũng sẽ gặp nguy cơ, phải ra chủ ý sớm mới được.”
Lục Châu nhớ tới kế hoạch của Tư Vô Nhai, thầm nghĩ cũng đến lúc nên áp dụng rồi.
Vừa đáp xuống thông đạo, phù chỉ bên hông bỗng truyền ra động tĩnh, Lục Châu lấy ra thiêu đốt.
Trong hình ảnh, Giang Ái Kiếm nói: “Cơ tiền bối, ngài mau trở lại Ma Thiên Các đi.”
“Có việc gì?”
“Xảy ra chuyện lớn, có khách đến tìm ngài!”
“Khách? Là ai?” Lục Châu và Giải Tấn An nghi hoặc hỏi.
“Ngài trở về sẽ biết ngay.”
Hai người lập tức đi vào thông đạo, một khắc đồng hồ sau đã xuất hiện ở hậu sơn Ma Thiên Các.
Giang Ái Kiếm đứng bên ngoài thông đạo chờ đợi, vừa thấy Lục Châu và Giải Tấn An xuất hiện đã nói ngay: “Cơ tiền bối, ngài mau nhìn về phía đông.”
Hai người quay đầu nhìn sang, tại chân trời phía đông có một đám mây đen che kín bầu trời đang từ từ tiến đến.
Lục Châu cau mày. Giải Tấn An nói: “Chẳng lẽ có người đến xâm lấn?”
“Vậy thì phải xuất phát từ Thái Hư hoặc bí ẩn chi địa, sao lại đến từ phía đông Vô Tận Hải?”
U !
Phía chân trời truyền tới tiếng kêu trầm thấp nghèn nghẹn, thanh âm truyền đi rất xa. Tu hành giả Đại Viêm đều ngẩng đầu nhìn lên bầu trời với vẻ kinh hãi.
“Cái thứ gì thế?”
“Không giống mây đen… hình như là hung thú!”
“Nó đang bay về phía Thánh Thiên Các!”
Mây đen càng lúc càng gần, tu hành giả Đại Viêm nín thở không dám nói thêm gì, đem mọi hy vọng đặt vào Thánh Thiên Các.
Mây đen dừng lại bên ngoài Ma Thiên Các. Lục Châu, Giải Tấn An và Giang Ái Kiếm đều cảm giác được đối phương cường đại.
Lát sau Lục Châu mới lên tiếng: “Ngươi là ai?”
Trong mây đen đáp lại bằng một giọng trầm thấp: “Trường.. Sinh.. chi.. thuật.”
Bốn chữ rất mơ hồ, lại mang theo tiếng bong bóng khí đi kèm như thể đối phương đang nói chuyện dưới nước.
Giang Ái Kiếm kinh ngạc nói: “Đúng là kẻ đến không thiện.”
Lục Châu thi triển cương phong thổi tới, mây đen bị thổi tan khoảng ngàn mét, để lộ cái đầu của con quái vật. Đầu nó trông như diều hâu, ánh mắt sắc bén, răng như lưỡi câu, cái đầu khổng lồ che khuất cả bầu trời.
Giải Tấn An kinh ngạc hô lên: “Côn Bằng.”
Giang Ái Kiếm nói: “Ai da, đây chẳng phải là Côn Bằng ở Vô Tận Hải sao? Nhưng mà… nó là cá mà, lại còn có thể bay?”
“Nó có thể hoá điểu, mọc cánh bay lên, là vương giả hiếm thấy trong trời đất.” Giải Tấn An đáp.
Lục Châu nói: “Bây giờ ngươi muốn có trường sinh chi thuật có phải là muộn quá rồi không?”
Côn bằng vẫn lặp lại: “Trường.. Sinh.. chi.. thuật.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận