Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2111: Chư Hồng Cộng gặp được đối thủ

Trở lại Nam Các, Tư Vô Nhai sắp xếp an bài mọi việc thích đáng với Vĩnh Ninh công chúa và Lý Vân Tranh rồi cùng Lục Châu rời đi.
Trên đường đi, Lục Châu bỗng nghĩ tới Chư Hồng Cộng.
Hiện tại nội hạch Thiên Khải Chi Trụ ở Huyền Dặc bị vây công, những điện khác cũng sẽ không thái bình. Hi Hòa điện có Lam Hi Hoà chiếu cố, hẳn là sẽ dễ dàng hơn một chút, Chư Hồng Cộng nên sớm lĩnh ngộ đại đạo thì hơn.
Thế là Lục Châu mặc niệm thiên nhãn thần thông, hình ảnh xuất hiện.
Chư Hồng Cộng đang nằm dài trên ghế với vẻ mặt hưởng thụ, hai mắt híp lại, trong ngực ôm một chùm nho vui vẻ ăn từng quả.
Bên cạnh là giáo chủ Vô Thần Luận Giáo Hội Giám Binh đang đấm lưng cho hắn.
“Chư huynh đệ, khi nào mới có thể đưa ta đi gặp Ma Thần đại nhân á?” Giám Binh cười híp mắt nói.
“Không vội, ta mới ở mấy ngày, chỗ của các ngươi không tệ, ta định ở thêm mấy hôm nữa mới đi…”
“A?”
“Gì? Ngươi không muốn?”
“Muốn chứ, đương nhiên là muốn. Chư huynh đệ có ở một đời ta cũng nguyện ý.”
“Ngươi muốn gặp được sư phụ ta thì phải thành tâm, người trăm công ngàn việc, không phải muốn gặp là gặp đâu.” Chư Hồng Cộng nói.
“Có lý, có lý.” Giám Binh không ngừng phụ hoạ.
“Hơn nữa…”
Chư Hồng Cộng nhổ ra mấy hạt nho. “Ngươi không cần lo lắng chuyện trời sập. Sư phụ ta có thể dùng sức một mình gánh hết! Chúng ta cứ ở yên trong này, mặc kệ ngoài kia loạn thành một nùi, cần gì phải quản?”
“Chư huynh đệ nói đúng lắm, ta đúng là đã lo lắng thái quá.”
Chư Hồng Cộng ngồi thẳng người dậy nói: “Trước kia khi ta xưng bá ở hoàng liên giới đã được vô số người ngưỡng mộ, phế tích này còn kém hoàng liên rất xa.”
“Đúng vậy nha.” Giám Binh có vẻ lúng túng đáp, “Chư huynh đệ thật sự không định màng tới chuyện Thiên Khải Chi Trụ?”
“Màng cái rắm!” Chư Hồng Cộng ngả người ra sau, thoải mái vô cùng.
Đúng lúc này, bên tai hắn truyền tới tiếng răn dạy uy nghiêm của sư phụ: “Lão bát!”
Hả?
Chư Hồng Cộng giật mình bật dậy như lò xo, nhìn trái nhìn phải. “Ngươi có nghe thấy tiếng gì không?”
“Không có nha.” Giám Binh cười đáp, “Ta có thể nghe được âm thanh dù là rất nhỏ, chắc Chư huynh đệ nghe nhầm rồi.”
“Có lẽ vậy, ta còn tưởng là tên rùa đen nào giả mạo sư phụ chứ.” Chư Hồng Cộng tiếp tục nhắm mắt lại hưởng thụ.
Bên tai lại truyền tới thanh âm: “Đồ hỗn trướng nhà ngươi! Dám đem lời của vi sư thành gió thoảng bên tai?”
Chư Hồng Cộng mở bừng mắt, từ trên ghế tuột thẳng xuống đất, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa điện: “Sư… sư phụ?!”
Thanh âm kia tựa như truyền tới từ không trung sâu thẳm, như thể xuyên qua thời không để truyền vào tai hắn.
“Thái Hư đại loạn, Thiên Khải Chi Trụ sắp sụp đổ, ngươi còn không mau trở về Hi Hòa điện để lĩnh ngộ đại đạo?!”
Chư Hồng Cộng quá quen thuộc với giọng nói của sư phụ, lập tức quỳ rạp xuống đất đáp: “Đồ nhi tuân mệnh!”
Lần này Lục Châu không lên tiếng nữa. Chư Hồng Cộng lau mồ hôi trên mặt, hoảng hốt nhìn về phía trước.
Giám Binh khó hiểu nói: “Chư huynh đệ làm sao thế?”
Trên mặt Chư Hồng Cộng tràn đầy xấu hổ nhưng không biết nên giải thích thế nào, đành nói: “Không, không có gì. Ta chỉ là đột nhiên nghĩ tới sư phụ nên xúc động mà thôi. Ta phải trở về Thái Hư rồi.”
Giám Binh bị hành động của Chư Hồng Cộng làm cho ngơ ngác đến tê cả da đầu, sau đó mới vươn ngón tay cái lên nói:
“Chư huynh đệ đúng là cao thâm mạt trắc! Cho đến nay ta vẫn tưởng rằng không ai sùng bái Ma Thần đại nhân hơn ta, bây giờ gặp được Chư huynh đệ mới biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. So với ngươi, ta cam bái hạ phong.”
“Từ nay về sau, Chư huynh đệ chính là đại ca của ta!” Giám Binh chắp tay nói.
Đại ca con mẹ ngươi.
Chư Hồng Cộng gãi đầu. Ảo giác sao? Đây không phải là lần đầu tiên hắn gặp tình huống này, khi ở hoàng liên giới Chư Hồng Cộng thường xuyên nghe được tiếng sư phụ, còn tưởng là mình bị lãng tai. Bây giờ âm thanh trở nên vô cùng rõ ràng như thể sư phụ đang răn dạy ở ngay trước mặt.
Thật là sợ quá đi mà.
Suy nghĩ một chút, Chư Hồng Cộng nói: “Ta phải trở về Thái Hư, hay là ngươi đi cùng ta?”
“Thật sao?”
“Nói nhảm, chẳng phải ngươi vừa mới gọi ta là đại ca?”
“Được được, đại ca đi đâu ta sẽ đi đó!” Giám Binh vỗ ngực nói.
“Vậy còn chờ gì, đi ngay thôi!” Chư Hồng Cộng ném mâm trái cây, đứng thẳng người lên, toàn thân bốc ra khí thế.
Giám Binh câm nín.
Qua loa như vậy sao? Ngươi thay đổi nhanh như lật bánh tráng vậy? Đúng là không phục không được mà!
Chư Hồng Cộng và Giám Binh gần như chẳng có chút thời gian chuẩn bị, đột ngột rời khỏi phế tích.
Hai người đi tới phù văn thông đạo, bỗng nghe có tiếng ầm ầm trên tầng trời truyền xuống. Thần sắc Giám Binh trở nên ngưng trọng, tỏ vẻ uất ức nói: “Trời sắp sập rồi, ta biết đi đâu đây?”
Chư Hồng Cộng lườm hắn một cái: “Ta còn tưởng là mình mặt dày vô địch thiên hạ, không ngờ ngươi còn vượt mặt cả ta.”
Giám Binh cười nói: “Chư huynh, mọi việc không thể nhìn bề ngoài. Nếu người ta không hiểu rõ ngài, làm sao biết được ngài là người rất có trí tuệ chứ?”
Chư Hồng Cộng hài lòng gật đầu: “Nói rất hay. Ngươi thật sự là một trong thiên chi tứ linh?”
“Không thể giả được.”
“Vậy trước khi trở về Thái Hư, có thể cho ta xem chân thân của ngươi không?”
“Việc này… e là không ổn?” Giám Binh lộ vẻ do dự.
Chư Hồng Cộng nghiêm mặt nói: “Đây là vinh hạnh của ngươi, không phải chỉ xem chân thân thôi sao, có gì mà lo? Chẳng lẽ ta còn ăn thịt ngươi?”
Giám Binh cảm thấy Chư Hồng Cộng nói có đạo lý, bèn gật đầu: “Chư huynh nói đúng lắm, vậy được, Chư huynh nhìn đi.”
Nói xong hắn tung người bay lên trời, trên thân xuất hiện từng đạo vòng sáng bao bọc lấy thân thể.
Ngao !
Một tiếng hổ gầm vang lên chấn động thiên địa. Trên đỉnh đầu Chư Hồng Cộng, một con Bạch Hổ toàn thân trắng toát to lớn khổng lồ đến không thể đo đếm xuất hiện, che khuất cả bầu rtời.
Phía sau lưng Bạch Hổ còn có một đôi cánh lớn khẽ vẫy, bởi vì năng lực uy mãnh và thuần dương, Bạch Hổ và Thanh Long được xem là đôi bạn chuyên hàng phục các thể loại quỷ ma âm binh trong truyền thuyết.
Chư Hồng Cộng nhìn đến ngây ngốc, hai mắt mở trừng trừng, trong mắt đều là rung động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận