Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1542

Triệu Dục là người đầu tiên đi vào trong trận pháp. Lần này, bọn hắn không bị đẩy lùi.
"Quỷ Lâm Trận đã giải."
Đám người bỏ ra nửa canh giờ, thuận lợi đi xuyên qua Quỷ Lâm Trận.
Tiếp đó, trong không khí thổi tới mùi vị thảo dược nồng nặc.
"Là thảo dược!"
"Huyết Nhân Tham."
"Huyền Mệnh Thảo."
Vượt qua Quỷ Lâm Trận, không cần dựa vào ấn phù truy tung, chỉ dùng mắt thường đã có thể nhìn thấy vô số thiên tài địa bảo sinh trưởng nằm tản mát khắp nơi.
Triệu Dục, bốn huynh đệ Khổng Văn, Nhan Chân Lạc và Lục Ly đều đứng sững sờ tại chỗ.
"Thế ngoại đào nguyên."
Bọn hắn phát hiện nơi này rất yên tĩnh, nguyên khí cũng không bị xao động.
Dường như không bị hiện tượng mất cân bằng ảnh hưởng.
"Còn đứng ngây ra đó làm gì, thu thập đi." Minh Thế Nhân bước đi như bay, bắt đầu ngắt lấy Huyền Mệnh Thảo.
Cách mỗi một trăm mét là có một gốc Huyền Mệnh Thảo.
Khổng Văn không khỏi lắc đầu.
Bốn huynh đệ bọn hắn quanh năm trà trộn ở bí ẩn chi địa, có lúc đến mấy năm liền cũng không tìm thấy một gốc. Vậy mà ở đây lại có nhiều Huyền Mệnh Thảo đến hoa mắt.
Minh Thế Nhân mặc kệ, ánh mắt chỉ chăm chú tìm kiếm Huyết Nhân Tham, Hoả Liên, Huyền Mệnh Thảo, ngắt lấy toàn bộ rồi cho vào túi.
Tốc độ hắn rất nhanh, chỉ một lát sau đã bay tới một cái hồ lớn hình tròn.
"Thật sự có hồ này." Minh Thế Nhân lẩm bẩm một câu.
Soạt !
Một đạo thủy ảnh vọt ra, đánh về phía Minh Thế Nhân.
"Ta tránh!"
Vù!
Thân hình Minh Thế Nhân như điện, cấp tốc lui trở về.
Thủy ảnh kia có tám đầu tám mặt, thân hổ, tám chân tám đuôi, toàn thân màu vàng xanh, há miệng ra vân vụ. Nó dừng lại trên mặt hồ.
Ai nấy đều giật mình kêu lên, cấp tốc lui lại phía sau, nhìn thủy ảnh trên mặt hồ như gặp phải đại địch.
"Thiên Ngô." Lục Ngô áp thấp đầu xuống nhìn thủy ảnh, tiến vào trạng thái sẵn sàng tấn công.
Thủy ảnh cấp tốc bành trướng.
Nước hồ dâng lên hóa thành hình dạng quái vật có kích thước khổng lồ không thua gì Lục Ngô.
Lục Châu bỗng nhiên ý thức được, nếu Thiên Ngô ở trong trạng thái nước, làm sao giết được nó đây?
Không khí lập tức trở nên ngột ngạt. Triệu Dục nuốt một ngụm nước bọt.
Trầm mặc một lát, thủy ảnh mở miệng nói:
"Ngươi có thể phá Quỷ Lâm Trận?"
"Tứ sư huynh, nó nói chuyện với huynh kìa." Tiểu Diên Nhi quay đầu.
Minh Thế Nhân nhìn trái nhìn phải một chút rồi nói: “Ai? Ai phá Quỷ Lâm Trận vậy?"
Đám người không còn gì để nói.
Nhưng điều khiến người ta không ngờ tới là, thủy ảnh không có ý định tấn công mà lại hóa thành một bóng người.
Hình như là bóng ảnh của một nữ nhân.
Nữ nhân làm từ nước...
Sau đó lại khôi phục thành bộ dáng lúc trước, trầm thấp thở dài:
"Đã không phải là các ngươi phá vậy hãy thả đồ lại, sau đó rời đi. Những thứ kia chỉ dành cho người hữu duyên."
Người hữu duyên?
Con ngươi Minh Thế Nhân đảo một vòng, thân ảnh hắn lóe lên phóng đến phía trước đám người, cười nói: "Chuyện là, người phá trận pháp chính là ta."
"Phá trận?"
Thủy ảnh vũ động. Một đạo thủy lãng phá không đánh tới, trong nháy mắt đã đến trước mặt Minh Thế Nhân, ầm!
Đám người đồng loạt nhắm mắt lại, ngay lúc bọn hắn nghĩ Minh Thế Nhân ắt gặp trọng thương, kim sắc tinh bàn đã ngăn trước người Minh Thế Nhân.
Lục Châu thản nhiên nói:
"Tốt xấu gì ngươi cũng là tiền bối, tính toán với một tên hậu sinh vãn bối làm gì? Hắn có thể không cần tốn nhiều công sức để phá trận pháp của ngươi, nói một câu ‘phá rồi’ thì có gì không thể?"
"Ngươi là ai?"
"Đây là sư phụ ta!" Minh Thế Nhân đáp lại.
Thiên Ngô hóa thành bóng người, thu hồi thủy tiễn.
Ả nhìn nhìn lướt qua Lục Châu, lại nhìn về phía Minh Thế Nhân rồi nói: "Có thể phá trận pháp của ta, chỉ có một loại người."
Đám người dựng thẳng lỗ tai lên nghe.
"Hắn cần phải có đầy đủ phẩm chất ưu tú, nhưng kẻ này còn xa mới đủ."
Thủy lãng cuốn tới chỗ Minh Thế Nhân.
"Ha ha, lão hổ không phát uy ngươi coi ta là con mèo bệnh!"
Ầm!
Ly Biệt Câu cấp tốc xoay tròn, vạch qua thủy lãng. Thủy lãng bay ngược trở về.
Giọng thủy ảnh bỗng dưng run lên: "Hạt giống?"
Hạt giống gì?
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung lặng lẽ lắc đầu.
Rốt cuộc vẫn bị bại lộ.
Minh Thế Nhân cúi đầu, nước dính trên người hắn đã hóa thành bạch vụ, khí tức Thái Hư nồng đậm trôi dạt tứ phương.
Toàn thân Minh Thế Nhân tắm trong lam quang nhàn nhạt.
Trong lòng Triệu Dục kinh ngạc không kém.
"Hóa ra là như vậy..." Thiên Ngô phát ra thanh âm trầm thấp.
Nó không khỏi bĩu môi, nhưng mà không phải như ngươi nghĩ đâu, nếu như thật sự vì hạt giống Thái Hư mới phá được Quỷ Lâm Trận, vậy những đồ đệ còn lại vì sao lại không được? Thiếu chủ của ta cũng có kia kìa…
Nước hồ bắt đầu dâng trào, thủy ảnh càng lúc càng lớn.
"Rất cảm tạ các ngươi đem hạt giống Thái Hư trả về, như vậy ta không cần chờ thêm ba mươi ngàn năm nữa rồi."
Triệu Dục cau mày nói: "Thiên Ngô muốn đoạt hạt giống Thái Hư."
Thủy lãng cực lớn giữa không trung từ một hóa trăm chỉ trong giây lát.
Hơn trăm thủy nhân lao xuống, tấn công về phía đám người. Trong tay mỗi thủy nhân đều cầm một vũ khí ngưng kết thành băng.
Lục Ngô đứng dậy, phun ra phía trước một hơi: "Cũng phải hỏi bản hoàng có đáp ứng hay không đã!"
Thanh âm chấn động thiên địa.
Hàn ý trong giây lát đã băng phong hơn trăm đạo thân ảnh, bao gồm cả thủy ảnh Thiên Ngô dưới hồ, tất cả đều đông cứng thành từng khối băng.
Băng phong là một trong những vũ khí tốt nhất để đối phó với nước.
Đám người lui lại, thở phào một hơi.
Hơn trăm đạo băng nhân rơi xuống vỡ tan. Đáng tiếc là băng phong không duy trì được quá lâu, tất cả băng điêu cấp tốc hòa tan thành nước, lần nữa biến thành băng nhân.
"Cẩn thận!"
Năng lực điều khiển thủy của Thiên Ngô đã đạt tới cảnh giới đăng phong tạo cực.
Trong lúc nhất thời, băng nhân lao lên hỗn chiến cùng đám người Ma Thiên Các.
Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải bay lên không trung, đao cương kiếm cương phối hợp chém về phía đám băng nhân. Nhưng dù làm thế nào, đao kiếm trảm thủy cũng không thể tạo thành tổn thương, rất nhanh bọn chúng lại dung hợp trở lại một lần nữa.
Lục Ngô có thể lợi dụng đặc tính nước một cách xảo diệu.
Phanh phanh phanh... khi tiến công thì thành băng, lúc phòng ngự lại thành nước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận