Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 292: Lão phu lấy lý phục người

Bộ dạng này của hắn khiến Lục Châu cảm thấy bất ngờ.
Đúng là trời sinh tướng mạo thái giám.
Lý Vân Triệu không gấp gáp bước vào đại sảnh mà đứng lại chờ đợi.
Khi một tên tiểu thái giám khoảng bốn mươi tuổi đuổi kịp bước chân hắn, Lý Vân Triệu mới bước vào bên trong đại sảnh.
Tần Quân vội nói: “Vị này chính là lão tiên sinh bản vương đã đề cập tới…”
Lý Vân Triệu chắp tay ngẩng đầu, bốn mắt chạm nhau.
Quanh năm hắn ẩn sâu bên trong cung, dù tin tức có linh thông đến mấy cũng chưa bao giờ được tận mắt nhìn thấy Các chủ Ma Thiên Các. Lần đầu tiên gặp gỡ hắn đã bị khí thế vô hình của Lục Châu áp chế.
Hắn biết mình gặp gỡ cao nhân rồi.
Không chỉ là cao thủ về mặt tu vi mà còn mang khí thế của người ở trên cao.
Băng dày ba thước đâu chỉ bởi một ngày trời lạnh mà có. Lý Vân Triệu chỉ từng cảm nhận được loại khí thế này trên người Hoàng đế.
“Ngươi chính là Lý Vân Triệu?” Lục Châu mở miệng là gọi thẳng tên.
Lý Vân Triệu trước khi tới Kỳ Vương phủ cũng đã nghe Tần Quân nói qua, hắn biết người trước mắt là ai nên không hề tức giận.
“Ta chính là Lý Vân Triệu.”
Lục Châu mở miệng gọi. “Chiêu Nguyệt.”
Chiêu Nguyệt từ bên cạnh bước ra: “Có đồ nhi.”
Nàng hiểu ý sư phụ, bèn quay người nhìn về phía Lý Vân Triệu rồi xác nhận: “Người tìm đến đồ nhi trên Thanh Dương Sơn đúng là người này.”
Khi Lý Vân Triệu nhìn thấy Chiêu Nguyệt, hắn khẽ chau mày nói: “Là ngươi?”
Chiêu Nguyệt không để ý tới hắn mà ngoan ngoãn quay về chỗ cũ, giữ yên lặng.
Lục Châu hờ hững phất tay: “Nói đi.”
Lý Vân Triệu nở nụ cười, chắp tay nói với Lục Châu: “Ta có hơi hồ đồ… Kỳ Vương mời ta đến đây gặp mặt, nghe nói có lão tiên sinh đến từ Ma Thiên Các có lòng muốn kết giao. Nhưng hiện tại nhìn lão tiên sinh có vẻ không hề vui lòng?”
Tần Quân lập tức giải thích: “Vãn bối bất đắc dĩ phải lấy cớ này, mong lão tiên sinh thứ tội.”
Lục Châu phất tay tỏ vẻ không hề để ý.
Chỉ cần Lý Vân Triệu xuất hiện là đủ, còn nguyên nhân là gì hắn không thèm quan tâm.
Lục Châu mở miệng: “Ngươi hẳn đã rõ ràng ý của lão phu. Lão phu sẽ không lặp lại câu hỏi đến lần thứ hai.”
Không khí bên trong đại sảnh trở nên kỳ quái.
Lý Vân Triệu liếc nhìn Tần Quân một cái rồi nói: “Ta biết Ma Thiên Các, cũng biết danh tiếng của chín vị đệ tử. Lão tiên sinh đích thân tới Thần Đô khiến ta rất bất ngờ… Lão tiên sinh muốn biết chuyện gì xin cứ hỏi, ta biết gì sẽ đáp nấy.”
Giọng nói của Lý Vân Triệu rất nhỏ và the thé khiến người nghe phải nổi da gà toàn thân.
Lục Châu hài lòng gật đầu. “Chiêu Nguyệt là người trong cung?”
“Vâng.”
“Hàn độc trong Huyền Âm Chưởng Ấn là do ngươi lưu lại?”
“Vâng.”
“Nguyên nhân?”
Lý Vân Triệu ngừng lại, không đáp dứt khoát như trước nữa.
Câu hỏi này dường như đã hỏi đến chuyện quan trọng…
“Lão tiên sinh, nguyên nhân thì ta không thể nói… cũng sẽ không nói.” Lý Vân Triệu đáp.
Lục Châu nhấc tay lên.
Trong phòng đột nhiên loé lên một đạo hào quang!
Trong lòng bàn tay Lục Châu đã xuất hiện một vòng xoáy màu xanh thẫm!
Lý Vân Triệu mở to mắt, lui về sau ba bước.
“Lão tiên sinh!”
“Các chủ!”
Lục Châu tung một chưởng!
Vòng xoáy xanh thẫm bắn ra bay đến trước mặt Lý Vân Triệu.
Ầm!
Một tia sấm sét đột nhiên xuất hiện giữa bầu trời quang, xuyên qua nóc phòng đánh trúng người Lý Vân Triệu!
Lực lượng cường đại trực tiếp xuyên thủng Huyền Âm cương ấn mà hắn vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo!
Cả người Lý Vân Triệu bay ngược ra ngoài sân!
Trên nóc phòng xuất hiện một cái lỗ to hình tròn.
Mọi người gần như không hề nhìn rõ Lục Châu ra tay thế nào. Nhưng loại cao thủ tuyệt đỉnh trong cung như Lý Vân Triệu hoàn toàn chưa kịp trở tay đã bị một chiêu đánh bay.
Chỉ một chiêu!
Tên tiểu thái giám đi cùng trợn trừng mắt nhìn.
Lý Vân Triệu rơi xuống đất, khoé miệng chảy ra tia máu, hơi thở hổn hển gấp gáp, trong mắt tràn ngập vẻ không tin nổi.
Một tay hắn che ngực, một tay chống xuống đất!
Toàn bộ đại sảnh và sân viện trở nên lặng ngắt như tờ, đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe rõ.
Động tĩnh quá lớn khiến đám thủ vệ trong Kỳ Vương phủ tức tốc chạy đến…
“Cút!” Tần Quân quát to một tiếng.
Đám thủ vệ lại thay đổi phương hướng chạy ra khỏi sân viện.
Ma Thiên Các đã xuất thủ, ai có can đảm nhúng tay vào?
Lý Vân Triệu ho khan hai tiếng rồi miễn cưỡng đứng lên. Ngoài mặt hắn vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng lại cực kỳ hoảng sợ.
Trong Thần Đô cao thủ nhiều như mây, nhưng Lý Vân Triệu tự nhận không một ai có thể dùng một chiêu đánh bại hắn.
“Ta thụ giáo.” Lý Vân Triệu chắp tay.
Hắn bị đánh đến tâm phục khẩu phục.
Tần Quân nhớ lại câu hỏi tối qua của mình, bây giờ xem ra bản thân thật quá ngu xuẩn.
Ngay cả hồng nhân bên cạnh Thái hậu còn không đỡ nổi một chiêu!
Sắc mặt Lục Châu bình tĩnh, một tấm thẻ Lôi Cương này xem như dùng để dạy cho Lý Vân Triệu một bài học nho nhỏ.
“Nói đi.” Lục Châu lạnh nhạt ra lệnh.
Lý Vân Triệu bất đắc dĩ lắc đầu. “Đã từng nghe Các chủ Ma Thiên Các thủ đoạn kinh người, ta vẫn muốn có một cơ hội được luận bàn với Các chủ, cho dù thua cũng tâm phục khẩu phục. Mà ngài chỉ dùng một chiêu Lôi Cương này đã khiến ta thua cuộc…”
Hắn dừng một lát rồi tiếp tục nói: “Thời điểm khi Vân Chiêu công chúa lâm bồn, trên trời xuất hiện trăng máu nên bị xem là điềm không may. Ta phục mệnh diệt trừ tai tinh.”
Chỉ một câu này đã mang theo lượng tin tức cực lớn.
Toàn thân Chiêu Nguyệt lảo đảo, sắc mặt nàng trắng bệch. “Vân Chiêu công chúa là mẹ ruột của ta?”
“Đúng vậy.”
Một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng.
Tần Quân, quản gia Hồng Phúc, tiểu thái giám và cả Tiểu Diên Nhi cũng đều kinh ngạc không thôi.
Lý Vân Triệu sửa sang quần áo rồi quỳ xuống nói: “Tuy người không có danh phận, không được sắc phong, nhưng về tình về lý ta vẫn nên hành lễ! Ta… dập đầu với người!”
Cái dập đầu này của hắn đã xác nhận thân phận của Chiêu Nguyệt.
Phải biết rằng người hành lễ chính là hồng nhân Lý Vân Triệu bên cạnh Thái hậu đương triều.
Lý Vân Triệu không đợi Chiêu Nguyệt đáp lại đã đứng lên.
“Vân Chiêu công chúa từ nhỏ đã mang mệnh khổ, ta không đành lòng đoạn tuyệt huyết mạch của người nên mới không ra tay độc ác, chỉ lưu lại Huyền Âm Chưởng Ấn trong người đứa bé.” Lý Vân Triệu nói.
Lục Châu chậm rãi đứng lên. Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía hắn.
Lục Châu chắp tay sau lưng đi đến giữa đại sảnh. “Trăng máu? Là người phương nào sai ngươi hạ thủ?”
“Chuyện này…”
Lý Vân Triệu lại lần nữa do dự.
“Không chịu nói?” Lục Châu hỏi.
“Lão tiên sinh cần gì phải hùng hổ doạ người?”
“Chiêu Nguyệt là đồ nhi của lão phu. Lão phu lấy lại công đạo cho đồ nhi mình, chẳng lẽ không nên sao?” Lục Châu nói.
Trong lòng Chiêu Nguyệt rất cảm động.
“Không phải là ta không muốn nói, mà là phi tần muốn mưu hại Vân Chiêu công chúa đã qua đời. Ta chỉ muốn dàn xếp ổn thoả.” Lý Vân Triệu nói.
“Lão phu lấy lý phục người, đã nói xong đạo lý lễ nghĩa. Đáng tiếc ngươi lại nghe không lọt tai.” Lục Châu vuốt râu bước về phía trước.
Lý Vân Triệu nhướng mày.
Một năm bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Một chiêu Lôi Cương vừa rồi khiến hắn nghĩ lại vẫn còn sợ hãi.
“Vừa rồi là do ta nhất thời chủ quan, không cẩn thận bị Lôi Cương đánh trúng. Ta có thể ẩn sâu trong cung nhiều năm sao có thể không có một vài thủ đoạn? Ta biết thực lực của Ma Thiên Các, nhưng ta hoàn toàn bất đắc dĩ, chỉ có thể phản kháng.”
Nói xong, trên người Lý Vân Triệu bốc lên nguyên khí hùng hồn tự động ngưng kết thành cương!
Bạn cần đăng nhập để bình luận