Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 474

“Chuyện gì đã xảy ra?”
“Mau nhìn bồn hoa đằng kia…”
Một số chậu hoa đã khô héo trong Nam Các lúc này bỗng sinh trưởng mạnh mẽ, thân thẳng tắp, mọc lá, nở hoa.
Giờ phút này đám người trong Nam Các đều kinh ngạc và rung động.
Đám đệ tử trẻ tuổi kiến thức không đủ chỉ cảm thấy tu vi Các chủ cao thâm nên có thể làm ra một màn thần kỳ này.
Nhưng ba vị trưởng lão trong Lão Niên Các nhìn đám cây hoa đang không ngừng sinh sôi phát triển kia, trong mắt ngập tràn rung động và không thể lý giải nổi.
Cho dù là Từ Hàng Phổ Độ, Minh Kính Đài, Phật Quang Phổ Chiếu của Phật môn hay Tọa Vong Dưỡng Sinh của Đạo môn cũng không thể khiến cây cối sinh trưởng nhanh như vậy. Tốc độ sinh trưởng quá nhanh đến mức có thể thấy được hoa quỳnh đang nở rộ bằng mắt thường.
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía gian phòng của Vĩnh Ninh công chúa…
Sinh cơ nồng đậm phả vào mặt mọi người như cơn gió xuân hây hẩy. Nguồn năng lượng dào dạt như thuỷ triều khiến ai nấy đều phấn chấn tinh thần.
Nhất là Tư Vô Nhai vừa ra khỏi phòng không lâu, vốn đang ủ rũ suy sụp và đồi phế không thôi lại được nguồn năng lượng này tẩy rửa hết mỏi mệt và phiền muộn. Trong lòng Tư Vô Nhai kinh ngạc, chân mày nhíu chặt.
Đã nhiều lần Tư Vô Nhai nghi ngờ sư phụ lão nhân gia người đột phá đại nạn thọ mệnh. Dù là từ phương diện nào, dù là từ lúc hắn chưa quay về Ma Thiên Các, đủ loại dấu hiệu đều cho thấy sư phụ đã thật sự đột phá.
Chân tướng chỉ cách có một lớp giấy mỏng mà thôi, nhưng chẳng ai dám thừa nhận. Bởi vì thừa nhận đồng nghĩa với việc phủ định chân lý đã tồn tại bấy lâu.
Tư Vô Nhai sa vào cơn giãy giụa của bản thân, sa vào đủ loại nghi hoặc đầy phức tạp.
Rốt cuộc nguồn năng lượng như gió xuân đua nở cũng biến mất.
Tầm mắt mọi người dừng lại ở mấy chậu hoa vừa nở rộ kia. Đoá hoa hướng về phía mặt trời, sắc đỏ rực rỡ tiên diễm khoe thân dưới ánh nắng khiến mọi người tưởng như mùa xuân đã đến.
“Các ngươi có nhìn thấy một đoá kim liên màu xanh lam vừa bay ra khỏi phòng không? Sao lại biến mất rồi?” Phan Trọng đưa tay dụi dụi mắt, không dám khẳng định.
“Ta còn tưởng là mình hoa mắt. Chuyện vừa rồi là thật sao?” Chu Kỷ Phong phụ hoạ nói.
“Cảm giác thật thoải mái… tựa như người vừa tỉnh lại sau giấc ngủ say. Ôi, mau nhéo ta một cái. Ui da… mẹ nó sao ngươi nhéo mạnh quá vậy?!”
“Còn ồn ào nữa là ta đập nát miệng các ngươi!” Tiểu Diên Nhi quay đầu trừng mắt nhìn hai người.
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong lập tức ngậm miệng.
Mọi người lại nhìn về phía cánh cửa phòng đang đóng chặt.
Trong phòng, nguyên khí Thần Đình cảnh của Lục Châu đã biến mất không còn bóng dáng, mà lực lượng phi phàm của Thiên thư đã dùng được một phần tư.
Lục Châu phát hiện sắc mặt Vĩnh Ninh công chúa đã khá hơn nhiều, hai má hồng nhuận không còn trắng bệch như trước nữa.
“Thành công rồi?”
Sau khi phá huỷ lực lượng ấn phù xong, lẽ ra khả năng phục hồi không nhanh đến vậy.
Lục Châu nhìn lại hai bàn tay mình.
Tình cảnh vừa rồi hắn đã thấy rất rõ ràng, lam liên xuất hiện rồi bành trướng, sau đó biến mất trong giây lát.
“Loại thần thông Thiên thư thứ tư là trị liệu?”
Lục Châu đặt Vĩnh Ninh công chúa nằm xuống, bắt đầu bắt mạch kiểm tra.
Lực lượng ấn phù trong cơ thể nàng đã hoàn toàn biến mất, năng lượng ăn mòn cũng bị khu trừ toàn bộ.
Vậy là… chữa khỏi rồi? Đến Lục Châu còn không thể tin nổi.
Hắn chậm rãi đứng dậy. Sau khi xác nhận Vĩnh Ninh công chúa không còn vấn đề gì, Lục Châu mới chắp tay sau lưng bước ra khỏi phòng.
Cửa vừa mở, Lục Châu nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc và ánh mắt nghi hoặc của mọi người đổ dồn về phía mình.
Sao biểu tình trên mặt mọi người giống hệt nhau vậy?
Đều bị đề toán của lão phu làm cho điên cả rồi à?
Trong lòng nghĩ lung tung nhưng ngoài mặt Lục Châu vẫn im lặng không nói, bước ra khỏi cửa.
“Tịnh dưỡng thêm một khoảng thời gian sẽ khỏi hẳn.”
Nói xong, Lục Châu rời khỏi Nam Các.
Tư Vô Nhai nghe vậy, trong lòng khẽ động, vội vàng chạy vào phòng Vĩnh Ninh.
Những người khác thì mặt mày ngơ ngác đứng yên tại chỗ.
Chẳng phải ba vị trưởng lão Lão Niên Các đã nói Vĩnh Ninh công chúa không thể cứu được nữa sao? Cho dù có trị liệu xong thì cũng chỉ kéo dài hơi tàn của nàng mà thôi. Cái gì gọi là tịnh dưỡng một khoảng thời gian sẽ khỏi hẳn? Điều đó có nghĩa là Vĩnh Ninh đã được chữa khỏi, hiện tại chỉ cần tịnh dưỡng thêm là xong?
Sau khi Lục Châu rời đi, mọi người tức tốc tràn vào trong phòng xem xét.
Tư Vô Nhai dẫn đầu nhanh chân bước vào như một cơn gió. Đến trước mặt Vĩnh Ninh, hắn phát hiện sắc mặt nàng đã trở nên hồng nhuận, trong lòng không khỏi vui mừng, vội cầm tay nàng lên bắt mạch.
Vừa đặt ngón tay vào kiểm tra Tư Vô Nhai mới nhớ ra tu vi mình đã bị trói buộc, không cách nào bắt mạch.
“Để lão hủ kiểm tra xem.” Phan Ly Thiên đưa hồ lô rượu trong tay cho Phan Trọng, nhanh chân bước tới vén tay áo lên, cách không dò xét.
Nguyên khí rơi vào cơ thể Vĩnh Ninh. Mọi người đều nhìn về phía Phan Ly Thiên chờ đợi kết quả.
Sắc mặt Phan Ly Thiên ban đầu còn bình thường, sau đó biến thành nghi hoặc, rồi mày nhướng lên, tiếp theo hai mắt trừng to đầy kinh ngạc, rung động không thôi…
Chuyện này… sao có thể?
“Lão Phan, tình hình công chúa thế nào?” Phan Trọng đến bên cạnh hỏi.
“Sao có thể? Sao có thể… Tại sao có thể như vậy?” Phan Ly Thiên không ngừng lắp bắp.
Những người khác thấy hắn không trả lời bèn lắc đầu. Cái gì mà không thể?
Lãnh La bước lên nhấc tay cách không dò xét. Nguyên khí hạ xuống người Vĩnh Ninh.
Động tác của hắn có vẻ rất trôi chảy, nhưng sau đó lại trở nên chậm chạp trì độn. Chỉ là trên mặt Lãnh La có đeo mặt nạ màu bạc nên không ai nhìn ra vẻ mặt hắn. Lãnh La lui ra sau, thanh âm khàn khàn nói: “Kỳ quái!”
Hoa Vô Đạo không nhịn được bèn bước lên kiểm tra.
Địa vị của ba vị trưởng lão tại Ma Thiên Các không cần nói cũng biết, lời nói của bọn họ rất có trọng lượng.
Mọi người dồn mắt nhìn ba vị trưởng lão, chờ đợi nghe câu trả lời.
“Trưởng lão, rốt cuộc là như thế nào?”
Hoa Vô Đạo chưa kịp mở miệng, Phan Ly Thiên đã duỗi lưng nói: “Chuyện là… lão hủ chợt nhớ mình còn có chút việc…”
Nói xong hắn nhanh chân bước ra ngoài, một bước ba mươi trượng, thoáng chốc đã biến mất.
Mọi người ngơ ngác nhìn theo.
Vừa nói xong đã chạy, một chút phong phạm trưởng lão cũng không có! Da mặt thật là dày.
Lãnh La xoay người, chắp tay sau lưng rời khỏi Nam Các.
Tính tình hắn luôn cổ quái như vậy, hắn không hợp tác thì đám người cũng chẳng dám ngăn cản, cứ thế nhìn theo bóng Lãnh La im lặng rời khỏi phòng, rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận