Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2016: Khiêu chiến bắt đầu

“Bái kiến Thanh Đế tiền bối.”
Hai người này chính là Chiêu Nguyệt và Diệp Thiên Tâm.
Thời gian trăm năm đã khiến khí chất của cả hai biến hoá nghiêng trời lệch đất, càng thêm trầm ổn và ưu nhã, trong lúc giơ tay nhấc chân cũng hiện ra khí thế bất khả xâm phạm.
“Miễn lễ.” Thanh Đế rất có phong phạm của trưởng giả.
Chiêu Nguyệt và Diệp Thiên Tâm lại nhún người hành lễ với Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung.
“Các ngươi quen biết nhau?” Thanh Đế hỏi.
Bạch Đế lườm hắn: “Đã một trăm năm rồi, cho dù chưa từng gặp mặt cũng có nghe nói tới nhau. Linh Uy Ngưỡng, dạo này ngươi không chịu xài tới đầu óc có phải không?”
Thanh Đế Linh Uy Ngưỡng hừ lạnh một tiếng: “Lão già, lát nữa tới điện thủ chi tranh ngươi sẽ biết tay ta.”
“Đùa chút thôi, cần gì phải để ý.” Bạch Đế nói, “Lão già Trấp Quang Kỷ kia sao lại không tới?”
“Hắn?” Thanh Đế đáp, “Lão già này tâm lý không cân bằng, cứ đi tìm bản đế gây phiền phức. Nhưng chả hiểu sao dạo này lại trở nên ngoan ngoãn chẳng thấy mặt đâu, rất không giống tác phong của hắn.”
Vừa nói xong lời này, phía nam bay tới một chiếc cự liễn màu đỏ. Xích Đế giá lâm.
Đám tu hành giả đồng loạt hành lễ.
Có thể khiến ba vị Đại Đế tự thân xuất mã, lần điện thủ chi tranh này có thể nói là vô cùng kịch liệt. Các thế lực khác ngoài thập điện cũng không thể ngơ tới.
Xích Đế đứng trên boong tàu, cất tiếng chào hỏi: “Đến sớm không bằng đến đúng lúc nhỉ?”
“Xích Đế, nghe nói ngươi ở Nam Ly Sơn nếm phải thất bại? Sao hả, hôm nay đến lấy lại mặt mũi sao?” Thanh Đế đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này để chế nhạo Xích Đế.
Xích Đế bình tĩnh đáp: “Ngươi sai. Thủ hạ của bản đế đại thắng ở Nam Ly Sơn. Chẳng qua là Huyền Dặc có cao nhân toạ trấn nên thất bại cũng là bình thường.”
“Có cao nhân?” Thanh Đế chột dạ nhìn về phía Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung.
Chẳng lẽ là sư phụ của hai tên này? Nghĩ đến người đó, Thanh Đế bỗng nhướng mày, trong lòng có dự cảm xấu. Từ khi rời khỏi Huyền Dặc, hắn vẫn luôn không yên lòng mà nghĩ mãi tới chuyện này, về sau hắn tìm tới Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung để hỏi thăm thân phận sư phụ bọn hắn, sau đó mới bỏ đi ý niệm đáng sợ kia.
Chỉ mong là do bản đế nghĩ nhiều.
Sau đó, tu hành giả thập điện cũng từ bốn phương tám hướng tề tựu lại. Có người cưỡi hung thú, có người ngồi phi liễn.
Chỉ trong vòng một khắc đồng hồ, bầu trời Vân Trung Vực đã đậu đầy phi liễn thành một hình tròn.
Tu hành giả Thập điện lần lượt ra khỏi phi liễn, hành lễ với ba vị Đại Đế.
“Lần điện thủ chi tranh này hẳn là lần náo nhiệt nhất trong lịch sử nhỉ?”
“Cũng may ta được góp mặt, có thể nhìn thấy ba vị Đại Đế Thái Hư, đời này ta không còn tiếc nuối!”
“Người chủ trì là ai? Sao chưa thấy Thánh Điện tới?”
Vừa dứt lời, trên không trung phía tây có một người lên tiếng, thanh âm vang dội: “Chư vị.”
Đám người lập tức nhìn về phía đó. Có người nhận ra, có người không biết hắn là ai.
“Tại hạ là điện thủ Thất Sinh của Đồ Duy điện, phụ trách chủ trì điện thủ chi tranh lần này, cảm tạ các vị đã phối hợp có mặt đông đủ.”
Bên dưới đám người nghị luận ầm ĩ. Người này chính là điện thủ Đồ Duy điện?
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung nhìn sang, cẩn thận đánh giá người trẻ tuổi đeo mặt nạ kia, ý đồ muốn phán đoán ra thân phận thật của hắn.
Ngu Thượng Nhung thấp giọng nói: “Đại sư huynh và thất sư đệ ở cạnh nhau một thời gian dài, hẳn là hiểu hắn rất rõ. Không biết huynh có nhìn ra không?”
Vu Chính Hải nói: “Tạm thời chưa thể phán đoán, chỉ có thể nói là… rất giống.”
Ngu Thượng Nhung gật đầu không nói gì nữa mà nhìn về phía Thất Sinh.
Thất Sinh tiếp tục nói: “Quy tắc điện thủ chi tranh vẫn như lúc trước, phàm là tu hành giả cấp đạo thánh trở lên đều có tư cách khiêu chiến. Bên thắng cuộc kiên trì tới cùng sẽ trở thành điện thủ tân nhiệm. Bản thân ta cũng nằm trong phạm vi được khiêu chiến.”
“Ta khiêu chiến ngươi!” Một nam tử thân hình cao lớn đứng bên dưới, tay cầm trường kiếm cao giọng nói.
Thất Sinh cười nhạt một tiếng, “Trước khi khiêu chiến, tại hạ có mấy lời muốn nói.”
Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Xin được tự giới thiệu một lần nữa, tại hạ là Thất Sinh, trong nhà đứng hàng thứ bảy, tên chỉ có một chữ ‘Sinh’. Từ khi Đồ Duy Đại Đế quy thiên, Đồ Duy điện đại loạn, quần long vô thủ, không thể không có người đứng ra ổn định đại cục. May mắn được Minh Tâm Đại Đế thưởng thức, Thất Sinh ta trở thành điện thủ tân nhiệm Đồ Duy điện, chỉnh đốn lại đội Ngân Giáp Vệ. Được các tiền bối chiếu cố, Đồ Duy điện cho tới nay vẫn bình an vô sự.”
“Đương nhiên trong lúc đó cũng có một số chuyện không vui, hôm nay Thất Sinh ở trước mặt các vị nói một tiếng xin lỗi.” Giọng hắn bỗng trở nên cao vút, “Đặc biệt là chư vị đến từ Chiên Mông điện, tại hạ vô cùng xin lỗi vì cái chết của Ô tổ.”
Một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng. Câu nói này lập tức khiến rất nhiều tu hành giả bên dưới sôi trào.
Có nghĩa là, hắn giết Ô tổ?!
Gia hoả này, đây là gián tiếp cảnh cáo mọi người đừng có mù mắt mà khiêu chiến hắn?
Thất Sinh tiếp tục nói:
“Ta nghĩ mọi người hiểu lầm. Lời ta nói là thành tâm thành ý, không hề có ý định uy hiếp ai. Nếu vị đạo thánh nào khiêu chiến tại hạ, tại hạ nguyện ý nhận thua. Đồ Duy điện đang cần có một vị tân điện thủ để kiến thiết lại huy hoàng ngày xưa.”
Lời này là ý gì?
Cục diện Đồ Duy điện rối rắm như thế, ai dám đến nhận?
Khi Đồ Duy Đại Đế còn tại thế, ỷ vào thân phận Đại Đế đã đi gây hấn với không ít điện khác. Ngoại trừ Thượng Chương hắn không dám chọc, gần như tám điện còn lại đều chán ghét hắn không thôi.
Cùng lúc đó.
Thanh Đế nhìn về phía Bạch Đế, cười nhạt một tiếng: “Người trẻ tuổi này thật là thú vị… Minh Tâm có mắt nhìn người nha.”
Xích Đế xem thường nói: “Chỉ là tiểu thông minh thôi. Nhân tâm phức tạp nhiều biến số, không phải nói mấy câu là có thể chưởng khống.”
Đám người gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận