Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1615

Lục Châu hỏi: “Ngươi có năng khiếu về khứu giác?”
“Ta có mười bốn Mệnh Cách, trong đó có bảy Mệnh Cách đều gia tăng khứu giác.”
“Đây chẳng phải là lãng phí năng lực sao?”
“Nói đúng hơn là, một năng lực được gia tăng thêm sáu lần.” Trí Văn Tử đáp.
Trí Vũ Tử cũng lên tiếng: “Đại ca ta từng gặp Bệ Ngạn một lần, khứu giác của nó được xưng là thiên hạ vô song, nhưng so sánh với đại ca ta thì vẫn kém hơn một chút đấy.”
Năng lực của Bệ Ngạn đương nhiên Lục Châu hiểu rất rõ. Kỳ thực khứu giác của nó cũng chỉ xem là xuất chúng, khả năng phòng ngự của nó còn mạnh hơn khứu giác nhiều. Vì độ hữu ích không cao nên Lục Châu để nó canh gác ở Kim Đình Sơn.
Lục Châu gật đầu nói: “Tần Đế không ngốc, sẽ không để lộ dấu vết trước mặt ngươi. Nếu lời ngươi nói là thật, vậy hắn có thể là hung thủ đã diệt môn cả Mạnh phủ.”
Trí Văn Tử sửng sốt.
Kỳ thật hắn chưa bao giờ nắm được tâm tư của Tần Đế, vì kẻ này thường xuyên làm ra những hành động rất điên cuồng, chẳng hạn như bẻ tay hai huynh đệ hắn. Diệt môn cả nhà Mạnh phủ? Cũng có thể lắm.
Nhưng vấn đề là, Tần Đế muốn diệt Mạnh phủ thì chẳng phải rất đơn giản hay sao? Chỉ cần ném cho bọn họ cái tội danh phản loạn, tru di cửu tộc là xong, cần gì phải tự mình động thủ?
Trí Văn Tử nói: “Ta chỉ nói ra điều mình biết, không cách nào phán đoán thực hư.”
Lục Châu vung tay áo nói: “Các ngươi tự giải quyết cho tốt.”
Trí Văn Tử mừng rỡ vô cùng, lập tức tóm lấy Trí Vũ Tử bay đi mất.
Lục Châu quay đầu nhìn thoáng qua Minh Thế Nhân, không nói gì mà trở vào trong phòng.
Chạng vạng tối.
Lục Châu không biết lai lịch hai viên Mệnh Cách Chi Tâm lấy được từ trên người Tần Đế, bèn gọi Khổng Văn đến, sau đó mới rõ ràng nguồn gốc.
Viên có năng lượng sung mãn, khí tức hùng hậu là đại Mệnh Cách Chi Tâm của thú hoàng Hà La Ngư, viên còn lại là Mệnh Cách Chi Tâm của Chư Hoài, cấp bậc thú vương.
Tần Đế có hai mươi hai Mệnh Cách, Thẻ Hàng Cách giúp Lục Châu thu hoạch được viên Mệnh Cách thứ hai mươi mốt và hai mươi hai của hắn.
Thông thường Mệnh Cách Chi Tâm dùng trước khi khai Mệnh Quan là viên mạnh nhất, thường là viên thứ sáu, mười hai và mười tám.
Nhưng không sao, đối với hai viên Mệnh Cách Chi Tâm này Lục Châu đã cảm thấy rất hài lòng.
Lục Châu thôi động Trấn Thọ Thung, gia tăng thời gian lưu chuyển lên 100 lần, sau đó gọi ra Mệnh Cung, không hề do dự đặt viên Mệnh Cách Chi Tâm của Chư Hoài vào.
Cũng may Lục Châu mới vượt qua Mệnh Quan không lâu, Mệnh Cung không truyền lại bao nhiêu đau đớn.
Việc còn lại chỉ là vấn đề thời gian.
Cho dù cần đến nửa năm mới khai xong Mệnh Cách thì dưới tác động của Trấn Thọ Thung gấp 100 lần, Lục Châu chỉ cần hai ngày là xong.
Về phần lam pháp thân, Lục Châu không định dùng thọ mệnh của bản thân để nuôi nó, mà thọ mệnh bên trong Trấn Thọ Thung hắn lại không nỡ dùng tiếp, dùng để tăng tốc độ dòng chảy thời gian sẽ có thu hoạch lớn hơn.
“Lôi điện?”
Nhớ lại lần đó Lam Hi Hoà dùng ba vạn đạo văn và bản thân để làm vật dẫn lôi điện, Lục Châu khẽ gật đầu.
“Lôi điện có thể dùng để thông qua Mệnh Cách, cũng có thể đề thăng lam pháp thân. Vậy thì chờ lần tới vượt qua Mệnh Quan hắn sẽ thử nghiệm phương pháp này.
Trưa hôm sau.
Lục Châu nghe được một tiếng vang thanh thuý. Két.
Mệnh Cách Chi Tâm của Chư Hoài đã thành công khảm vào Mệnh Cung, mới chỉ bước đầu tiên đã mất không ít thời gian.
“Xem ra khó hơn trong tưởng tượng của lão phu.”
Mệnh Cung đã hình thành khu vực lốc xoáy nhỏ hình phễu, tiến vào giai đoạn thứ hai. Lục Châu nhắm mắt lại tu hành.
Cùng lúc đó, trong hoàng cung.
Tần Đế ngâm mình trong nước thuốc, tức giận nói: “Mang thêm Huyền Mệnh Thảo đến đây!”
“Bệ, bệ hạ… Mười gốc Huyền Mệnh Thảo đã dùng hết rồi ạ.” Cao công công u sầu nói.
Tần Đế cảm thấy rất khó hiểu. Đã hai ngày trôi qua, Mệnh Cách Chi Tâm của hắn không có vẻ gì là sẽ khôi phục lại.
“Vì sao không có hiệu quả? Huyền Mệnh Thảo đều là giả sao?!” Tần Đế giận dữ nói.
“Huyền Mệnh Thảo là thật, xin bệ hạ bớt giận.” Cao Thuyết nói, “Việc khôi phục Mệnh Cách không thể gấp gáp được.”
“Trẫm vốn chỉ định xem thử năng lực của hắn sâu hay cạn, thật không ngờ…”
“Người này đến từ kim liên giới, tu vi cao thâm mạt trắc. Nếu bệ hạ muốn trừng phạt cho hả giận, ta lập tức phái người đi giết đồ đệ của hắn để giải hận cho bệ hạ.” Cao Thuyết nói.
“Trí Văn Tử và Trí Vũ Tử còn chưa trở lại?” Tần Đế nhìn hắn một cái rồi nói.
“Chỉ sợ là về không được.”
“Lệnh cho Bạch Ất đi tới Triệu phủ. Trẫm mặc kệ hắn dùng phương pháp gì, cũng phải mang một cái đầu người về đây gặp trẫm.” Tần Đế nói.
“Tuân lệnh.”
Đêm hôm đó.
Bạch Ất ở thành đông Hàm Dương thành nhận được ý chỉ, khống chế phi kiếm hoá thành cầu vồng bay về phía Triệu phủ.
Bạch Ất và Tây Khất Thuật đều là tướng quân, là cánh tay đắc lực của Tần Đế. Sau khi trận chiến Hào Sơn kết thúc, Bạch Ất vốn có thể đảm nhiệm chức vụ quan trọng trong quân đội, nhưng xét thấy kiếm đạo của hắn siêu quần bạt tuỵ, Tần Đế bèn biến hắn thành chó săn cho mình. Ngoài mặt mang chức quan nhàn tản rảnh rỗi, nhưng trong bóng tối Bạch Ất lại chuyên đi ám sát, trừ bỏ những cái gai trong mắt Tần Đế.
Đêm đã về khuya.
Bạch Ất đến gần Triệu phủ, cẩn thận quan sát động tĩnh bốn phía.
Triệu Dục đã đổi hết toàn bộ nha hoàn và người hầu trong phủ, hiện tại bên trong không có tai mắt nào giúp đỡ, Bạch Ất chỉ có thể quan sát từ bên ngoài, chờ cơ hội ra tay.
Tựa như một thợ săn vô cùng kiên nhẫn.
Trên một gốc cây che trời trong cánh rừng bên ngoài Triệu phủ, Bạch Ất đang miên man suy nghĩ.
“Bệ hạ thất bại thật sao?”
Trước khi đến đây, hắn đã nhận được tin tức Tần Đế bệ hạ so chiêu với cao thủ trong Triệu phủ, sau đó bỏ chạy.
Bạch Ất là một trong số ít người biết được thực lực chân chính của Tần Đế, vì thế hắn càng thêm cẩn thận, biết người bên trong có thực lực siêu quần.
“Chẳng trách giết được Tây Khất Thuật. Cũng may lúc trước ta không lỗ mãng đi cùng Trí Văn Tử.” Bạch Ất âm thầm lấy làm may mắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận