Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 734

Lục Châu nhìn sang đám người, bắt đầu phân phó: “Tả Ngọc Thư, ngươi là cao thủ Nho môn, am hiểu về trận pháp. Ngươi lưu lại.”
“Mọi việc đều nghe huynh trưởng làm chủ.”
“Hoa Vô Đạo, ngươi am hiểu phòng thủ, lưu lại. Hoa Nguyệt Hành, ngươi am hiểu cung tiễn thủ, rất thích hợp để thủ thành, ngươi cũng lưu lại.”
“Cẩn tuân mệnh lệnh của Các chủ.”
Lục Châu nhìn sang Lãnh La và Phan Ly Thiên, rồi nhìn tới đám đồ đệ.
Khi ánh mắt Lục Châu vừa liếc tới Chư Hồng Cộng, Chư Hồng Cộng lập tức khom người nói: “Sư phụ, để đồ nhi theo chân người làm tuỳ tùng!”
Chư Thiên Nguyên đứng bên cạnh lừ mắt nhìn nhi tử rồi nói: “Vậy ta cũng đi cùng.”
Khoảng thời gian này gương mặt già của Chư Thiên Nguyên đã không còn chút mặt mũi nào. Hắn không quan tâm người khác nhìn mình ra sao, hắn chỉ muốn đi theo nhi tử.
Lục Châu nói: “Chư Hồng Cộng, ngươi lưu lại trấn thủ Thần Đô.”
“Á?”
“Không nguyện ý?”
“Không không không, đồ nhi đương nhiên nguyện ý!” Chư Hồng Cộng lập tức dập đầu bình bịch.
Bốn vị trưởng lão Ma Thiên Các âm thầm giơ ngón tay cái lên. Chiêu này của Các chủ thật diệu nha!
Để Chư Hồng Cộng ở lại Thần Đô chẳng khác gì giữ chân Chư Thiên Nguyên ở lại, Chư Thiên Nguyên và Cổ Thánh Giáo cũng tương đương với một vị cường giả bát diệp, đủ để trấn thủ một phương.
Phân phó xong, Lục Châu nói: “Gửi phi thư cho Tư Vô Nhai, phái người mang Xuyên Vân phi liễn tới đây.”
“Vâng.”
Những người còn lại đều sẽ đi cùng Lục Châu.
Cửu châu đã ổn định, đây là thời điểm nên đi tìm thuỷ tinh cầu ký ức. Phan Ly Thiên và Lãnh La đều có kinh nghiệm du ngoạn dị tộc, mang theo bọn hắn tất có chỗ tốt. Những đồ đệ khác cũng đã mạnh hơn rất nhiều, đủ để ứng phó những phiền phức nhỏ.
Lục Châu có dự cảm, trong thuỷ tinh cầu ký ức còn che giấu một bí mật khác.
...
Chiều hôm sau, Xuyên Vân phi liễn bay tới Thần Đô đón người Ma Thiên Các, nghỉ ngơi một đêm đến khi trời sáng lại xuất phát tới Lương Châu Thành.
Trên tường thành ở Lương Châu Thành.
Tư Vô Nhai và Giang Ái Kiếm đứng sóng vai nhìn về phía chân trời, chỉ khác là Giang Ái Kiếm đứng xiêu xiêu vẹo vẹo, toàn thân đều toát lên vẻ lười biếng.
“Chiêu châm ngòi ly gián của ngươi dùng rất tốt, chỉ đáng tiếc không hiểu sao đại vu Ba Tư Nhĩ lại chết queo. Có khi nào người của ngươi đã truyền tin tức giả đến cho chúng ta không?”
Nói xong Giang Ái Kiếm nhảy lên ngồi trên tường thành. “Dù sao lòng người cũng rất yếu đuối, dễ bị xúi gục.”
“Không thể nào là giả được… Ta đâu có nói người của ta chỉ có một tên?” Tư Vô Nhai đáp.
Giang Ái Kiếm giơ ngón tay cái lên.
Tư Vô Nhai thành lập nên Ám Võng, đương nhiên sẽ có phương pháp riêng để nắm bắt tin tức, mười phần chắc chín.
“Chỉ là Ba Tư Nhĩ đột ngột chết mất, hiện trường không để lại chút vết tích nào. Người của ta cũng không phải là vu sư, không cách nào tìm được nguyên nhân.” Tư Vô Nhai nói.
“Ngươi đang lo lắng chuyện gì?”
“Thứ nhất, ta lo nhị sư huynh gặp nguy hiểm. Nhưng với thủ đoạn của nhị sư huynh thì kẻ uy hiếp được huynh ấy không có mấy người. Thứ hai, thời gian càng kéo dài càng bất lợi cho chúng ta, người Nhu Lợi thờ phụng Lang Vương, việc trảm kim liên rất có lợi đối với bọn hắn.” Tư Vô Nhai nói.
“Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, sợ cái gì.”
Giang Ái Kiếm vừa nói dứt lời, một tên binh lính trên tường thành bỗng hô lên: “Có phi liễn tới.”
Tư Vô Nhai quay đầu nhìn về phía phi liễn, khi xoay người lại định nói chuyện với Giang Ái Kiếm… thì đã chẳng còn thấy tăm hơi hắn đâu.
Giang Ái Kiếm lách mình hạ xuống nội thành, thân ảnh nhoáng lên mấy cái rồi biến mất trong dòng người.
Tư Vô Nhai bất đắc dĩ lắc đầu. Khoảng thời gian này hắn đã được lĩnh giáo bản sự tránh nặng tìm nhẹ của Giang Ái Kiếm,
Chỉ nhìn một cái Tư Vô Nhai đã nhận ra Xuyên Vân phi liễn với chiếc đuôi dài như sao băng, bèn hạ lệnh: “Nghênh đón.”
Khi Xuyên Vân phi liễn đến Lương Châu Thành, các tu hành giả và lão bách tính trong thành đều ngẩng đầu nhìn lên.
Từ phía phủ tướng quân có rất nhiều tu hành giả xếp thành hình phương trận trên không trung, khom người đứng chờ.
Tu hành giả có ánh mắt sắc bén lập tức nhận ra Xuyên Vân phi liễn, vội vàng kinh hô: “Thật tốt quá, là Xuyên Vân phi liễn của Ma Thiên Các đó!”
“Có Ma Thiên Các toạ trấn Lương Châu, chúng ta yên tâm rồi!”
Dân chúng nhảy cẫng lên hoan hô.
Nếu là trước kia, chỉ e không ai ngờ được sẽ có ngày bách tính hò reo hoan nghênh ma đạo đến.
Ma cũng có đạo của mình.
Hoa Trọng Dương là cánh tay đắc lực của Vu Chính Hải, đã sớm biết con đường mà Vu Chính Hải muốn đi. Chính vì thế hắn vẫn luôn dặn dò trên dưới U Minh Giáo phải lấy bách tính làm căn cơ.
Giành thiên hạ thì dễ, thủ giang sơn mới khó.
Một khi đã bước chân vào Thần Đô, U Minh Giáo nhất định không thể là U Minh Giáo của khi xưa nữa.
Trong phủ tướng quân.
Lục Châu tiến vào đại điện, ngồi vào vị trí chủ toạ, thấy mọi người muốn hành lễ bèn vung tay áo: “Miễn lễ.”
Tư Vô Nhai nghi hoặc hỏi: “Sư phụ vốn đang toạ trấn Thần Đô, sao đột nhiên lại giá lâm Lương Châu?”
Trong mắt Tư Vô Nhai, Lương Châu có hắn toạ trấn là rất yên ổn, không thể phát sinh tình huống bất ngờ nào. Huống hồ gì nơi này còn có Bồng Lai Môn, Hoa Gian Phái, Vạn Độc Môn và Ma Sát Tông đóng quân hỗ trợ.
Lục Châu nhìn Tư Vô Nhai. “Vi sư đã đọc phi thư của ngươi. Tình hình Lương Châu thế nào rồi?”
Tư Vô Nhai liền kể lại chi tiết tình hình tại Lương Châu. Dưới sự sắp xếp của hắn, Lương Châu lúc này rất ổn định, phòng thủ ổn thoả, càng không để gian tế lọt lưới. Dựa vào thiên phú nghiên cứu của mình, Tư Vô Nhai còn đặt cho mỗi một dân chúng trong Lương Châu một dãy số mã hoá để dễ quản lý.
Lục Châu vừa nghe đã giật mình, đây chẳng phải chính là chứng minh nhân dân ở thời hiện đại hay sao?
Khả năng nghiên cứu và suy luận cái mới của đồ đệ này không hề thua kém nữ tử họ Lạc kia chút nào.
Nghe xong, Lục Châu gật đầu. Mọi thứ đều rất ổn định chu toàn, thảo nào Tạp La Nhĩ chẳng thể làm gì.
Lục Châu tiếp tục hỏi: “Tai mắt của ngươi tại Lâu Lan có biết Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải đang ở đâu không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận