Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1362

“Lão phu làm việc chưa từng ép uổng ai. Quyền lựa chọn nằm trong tay ngươi.”
Lam Hi Hoà nhẹ nhàng gật đầu: “Nếu như… ta nói là nếu như, ngươi và ta đều chết trong tay thú hoàng, ngươi dự định an bài tương lai của Ma Thiên Các như thế nào?”
Trong giọng nàng tràn ngập sự thiếu tự tin.
Có lẽ sau khi bị Lục Châu đánh bại ba chiêu, lại thêm Đại Minh vương đình luôn nhìn chằm chằm, một Lam Hi Hoà cao cao tại thượng không ai bì nổi rốt cuộc cũng sụp đổ lòng tin.
“Không có nếu như.” Lục Châu vuốt râu nói, “Thú hoàng rất mạnh?”
Trong mắt Lục Châu, mặc kệ là hung thú gì cũng chỉ cần một tấm Một Kích Chí Mạng là giải quyết được, thậm chí không cần dùng đến Một Kích Chí Mạng bản cường hoá.
Lam Hi Hoà nhẹ giọng cười một tiếng:
“Ta đoán đúng rồi, Lục các chủ đúng là không có nhiều kiến thức về hung thú.”
Lục Châu không phủ nhận, để mặc nàng nói tiếp.
“Thú hoàng sở dĩ được gọi là thú hoàng, một phần là vì nó nắm giữ năng lực hiệu triệu hung thú. Toàn bộ hung thú đều sẽ nghe lời nó dù phải đi chịu chết, rất khác so với con người. Một phần nữa là vì thú hoàng nắm giữ ít nhất vốn viên Mệnh Cách Chi Tâm.”
Lam Hi Hoà nói bằng giọng rất nhẹ, sau đó ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên cao.
Lục Châu không khỏi kinh ngạc hỏi lại: “Bốn viên Mệnh Cách Chi Tâm?”
Lam Hi Hoà nhẹ nhàng lăng không bay lên, khẽ nói:
“Đó mới chỉ là thú hoàng mà thôi… Theo ta được biết, hung thú cường đại hơn thú hoàng vẫn còn rất nhiều. Ngươi và ta chỉ là mười ba Mệnh Cách, phía trên còn có Chí Tôn. Đến Chí Tôn còn không làm gì được hung thú, chúng nó có thể không mạnh sao?”
Việc này…
Đúng là rất mạnh. Nhưng lão phu sao có thể sợ?
“Nếu Chí Tôn thật sự tồn tại thì vì sao lại không che chở cho nhân loại?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.
Lam Hi Hoà lắc đầu nói:
“Thật khó tưởng tượng câu hỏi này lại do Lục các chủ hỏi ta. Chưa nói đến Chí Tôn, Lục các chủ cảm thấy hoàng đế Đại Đường nên làm thế nào để hoàn toàn ngăn chặn bách tính phàm nhân giết hại lẫn nhau?”
Đáp án rất rõ ràng, không cách nào làm được.
Mỗi ngày đều sẽ có người chết, dù luật pháp quy định không được giết người, không cho trộm cắp, cấm các hành vi phạm pháp.. nhưng vẫn sẽ có rất nhiều người chạm đến cấm khu.
Có lẽ trong mắt Chí Tôn, mười ba Mệnh Cách cũng chỉ là một con kiến mà thôi.
Lục Châu nhìn thoáng qua Lam Hi Hoà, thấy ánh mắt nàng trong trẻo như nước, bèn hỏi:
“Ngươi chỉ còn ba năm thọ mệnh, không có biện pháp cứu chữa nào sao?”
Lam Hi Hoà lắc đầu.
“Chỗ lão phu có một khối Thanh Thiền Ngọc vạn năm, bên trong chứa đựng năm ngàn năm thọ mệnh.”
“Thánh vật cũng vô dụng đối với ta.” Lam Hi Hoà lại lắc đầu.
Nếu ngay cả thánh vật cũng không có tác dụng thì Lục Châu đành hết cách.
“Nhân loại tu hành vốn là con đường nghịch thiên… ngươi có từng nghĩ tới việc xung kích lên Chí Tôn?”
“Quá xa xôi.” Lam Hi Hoà đáp, “Có lẽ chỉ có tu hành giả trong bí ẩn chi địa mới nắm giữ phương pháp tấn thăng lên Chí Tôn.”
Lục Châu không nói gì nữa.
Bóng đêm càng lúc càng dày đặc.
“Thời gian không còn sớm. Việc đối phó với thú hoàng và Đại Viên mong Lục các chủ cho ta thời gian cân nhắc.” Lam Hi Hoà nói, “Tạm biệt.”
Lục Châu không cản nàng. Hư ảnh Lam Hi Hoà loé lên rồi biến mất ở chân trời, chẳng biết đã đi đâu. Phù văn thông đạo của Bạch Tháp tại hồng liên có không ít, hắc liên lại càng nhiều hơn.
Vậy…
Tu hành giả Đại Viên bao giờ sẽ tiến vào chiến trường hồng liên đây?
Lục Châu trở về Dưỡng Sinh điện, ngồi xếp bằng bắt đầu tu hành.
Trời hừng sáng, hắn mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ lẩm bẩm:
“Thú hoàng có ít nhất bốn viên Mệnh Cách Chi Tâm… đây là chuyện tốt.”
Tuy rằng điều đó cũng có nghĩa là thú hoàng khó đánh giết hơn so với các hung thú khác. Muốn giết chết nó cần ít nhất bốn tấm Một Kích Chí Mạng.
Hiện tại một tấm là 40.000 điểm công đức, nếu không tính đến vụ tăng giá thì cần đến 160.000 điểm mới giết được một thú hoàng.
Suy cho cùng vẫn là vì hắn đã quá ỷ lại thẻ đạo cụ, tốc độ đề thăng thực lực có vẻ chậm.
Thấy thời gian còn sớm, Lục Châu nhắm mắt lại tiếp tục tu hành. Hiện tại hắn chỉ là bảy Mệnh Cách, muốn tấn thăng tám Mệnh Cách còn cần phải vững chắc cảnh giới trước đã.
Trời sáng rõ.
Lục Châu mặc niệm thần thông để quan sát tình huống của các đồ đệ.
Hình ảnh xuất hiện.
Chư Hồng Cộng mặc khôi giáp, đứng trên tường thành hô lớn: “Bắn tên. Chỉ là một đám phi cầm rác rưởi, sợ cái gì?”
Vù vù vù.
Trên tường thành bắn ra từng đạo cự nỏ, giết chết bầy phi cầm trên bầu trời. Bên ngoài tường thành, thi thể hung thú chồng chất như núi.
Nhưng cự nỏ đã lãng phí không ít. Sau lưng Chư Hồng Cộng có không ít tu hành giả nhao nhao lắc đầu.
“Bát, bát tiên sinh, tiếp tục như vậy rất nhanh sẽ hết mũi tên. Người của chúng ta đã ra Vô Tận Hải xác minh, trong vòng năm ngày hải thú sẽ đổ bộ vào đất liền. Những vũ khí này tốt nhất là nên giữ lại.” Tướng thủ thành không nhịn được nữa, khom người nói.
“Sao không nói sớm? Lại đây, ngươi chỉ huy đi.” Chư Hồng Cộng cởi áo giáp trên người ra, toàn thân đều là mồ hôi. “Ta đứng đây đã lâu, các ngươi lại chẳng nói gì nên ta chỉ huy lung tung vậy thôi.”
Chư Hồng Cộng vẫn là rất biết mình biết ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận