Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 274: Mở rương

Chiêu Nguyệt không hề biết sư phụ và Vân Chiếu Am có quan hệ gì.
Sau khi chuyện ở Liên Hoa đài kết thúc, nàng có ấn tượng rất kém với Vân Chiếu Am. Cho dù thái độ của Huyền Tĩnh sư thái không tệ, thậm chí còn chỉ trích Vô Niệm pháp sư không đúng.
Nhưng Ma Thiên Các không phải nơi bà ta nên đến.
Huyền Tĩnh sư thái chắp một tay trước ngực nói: “Bần ni còn muốn nói một câu.”
“Chuyện gì?”
“Ngọc Phất Trần chính là vốn liếng để Vân Chiếu Am có chỗ đặt chân. Nếu có thể, mong lão thí chủ…”
Lời này còn chưa nói xong, Lục Châu đã thản nhiên đáp: “Ngọc Phất Trần là do bản toạ ban cho Tịnh Ngôn, chẳng lẽ nàng không nói cho các ngươi biết?”
“Chuyện này…”
“Bản toạ có thể ban cho nàng Ngọc Phất Trần thì nay cũng có thể thu hồi.” Lục Châu nói.
Ý tứ đã rất rõ ràng, Huyền Tĩnh sư thái sao còn dám nhiều lời.
Bà ta thở dài một hơi, trên mặt đầy vẻ bất đắc dĩ. Nói cho cùng chuyện này chẳng thể trách được Ma Thiên Các. Nếu Vô Niệm không tự ý làm loạn sao Vân Chiếu Am lại rơi vào kết cục này?
“Lão thí chủ xin bảo trọng. Bần ni cáo lui.”
Huyền Tĩnh sư thái chắp một tay trước ngực khom người với Lục Châu rồi xoay người rời đi.
“Đồ nhi cáo lui.”
Sau khi Chiêu Nguyệt rời đi, Đông Các lâm vào yên tĩnh.
Lục Châu đi vào trong, thấy chiếc rương nằm bên góc tường bèn tiện tay vung lên. Chiếc rương được cương khí bao bọc bay đến trước mặt hắn.
Lục Châu lấy chiếc chìa khoá màu đỏ vừa thu được ra.
Ngón tay vừa chạm vào chìa khoá, cỗ ý lạnh nhàn nhạt trên đó như thấm vào làn da…
Có vẻ chìa khoá không phải làm từ chất liệu thông thường, chẳng trách nó được đặt trong nhân thế rất nhiều năm mà vẫn không bị ăn mòn hư hỏng.
Lục Châu tra chìa khoá vào trong lỗ khoá trên rương rồi vặn một cái.
Răng rắc.
Lỗ khoá phát ra tiếng vang thanh thuý như ai đó bị vặn gãy cổ.
Sau đó những đường vân trên bề mặt rương đột nhiên sáng lên, quang mang màu xanh thẫm chạy dọc trên thân rương thông qua các đường vân trông như dòng điện từ.
“Thiết kế vô cùng tinh xảo.” Lục Châu tán thưởng.
Sau khi quang mang biến mất, một tiếng soàn soạt vang lên.
Chiếc rương đột ngột vỡ ra làm đôi.
Có lẽ vì bị đóng kín quá lâu, bên trong rương bốc ra mùi ẩm mốc.
Lục Châu phất phất tay xua đi mùi khó ngửi rồi nhìn vào trong rương.
[Ting ! thu hoạch được một phần Thiên Thư Khai Quyển tàn thiên.].
[Ting ! thu hoạch được bản đồ da dê cổ.].
“Hả?”
Tay Lục Châu vừa chạm vào phần Thiên Thư Khai Quyển tàn thiên thì nó bỗng hoá thành từng điểm ánh sáng rồi biến mất không còn gì nữa.
Hắn nhìn vào giao diện Hệ thống, quả nhiên trên phần đạo cụ đã xuất hiện thêm một mục “Thiên Thư Khai Quyển tàn thiên, thượng”.
Lục Châu nhớ tới nhiệm vụ lần trước thu thập Bích Lạc tàn phiến cũng được ban thưởng một phần Thiên Thư Khai Quyển.
Nói cách khác… Đây chính là tàn thiên dùng để học thêm một đại thần thông khác.
Lục Châu cảm thấy tràn đầy động lực.
“Bản đồ da dê cổ…”
Hắn nhặt tấm bản đồ dưới đáy rương lên rồi cẩn thận đặt lên mặt bàn.
Lớp vỏ bọc bên ngoài của tấm da dê đã mục nát từ lâu.
Lục Châu bỏ đi lớp vỏ bọc rồi chậm rãi trải rộng mảnh da dê ra.
Tấm bản đồ da dê cổ này rất lớn, trải rộng khắp mặt bàn.
Chẳng lẽ đây là bản đồ kho báu?
Hắn mở bản đồ da dê ra, phủi đi lớp bụi trên bề mặt… Một bức vẽ cực kỳ mơ hồ hiện ra trước mắt.
“Bản đồ địa lý?”
Dù sao cũng phải xem kỹ đã.
Tấm bản đồ trông cực kỳ mơ hồ, chỉ có thể lờ mờ nhìn ra nó là bản đồ địa lý… Ở trung tâm bản đồ chính là Đại Viêm.
Những khu vực khác thì không thể nhìn rõ.
Lục Châu chắp tay sau lưng vừa quan sát tấm bản đồ vừa suy nghĩ.
Hắn biết tác dụng của Thiên Thư Khai Quyển… Nhưng tấm bản đồ này rốt cuộc dùng để làm gì thì hắn không biết.
Nhìn địa hình thôi cũng không thấy rõ ràng, thậm chí một số ký hiệu cũng không có, sơn mạch sông ngòi gì cũng không thấy vẽ vào…
Hắn nhìn một lúc cũng không thấy có điểm nào kỳ lạ.
Lục Châu không quan sát nữa mà ngồi xếp bằng rồi mở giao diện Hệ thống ra.
Điểm công đức: 20.230 điểm.
Dư ra được 230 điểm.
Lục Châu rút thưởng bốn lần… Hệt như lần trước, lại là cảm ơn ký chủ đã tham gia trò chơi.
Cũng may điểm công đức đã tích luỹ đủ hai mươi ngàn, hắn không thấy đau lòng tiếc của. Điểm may mắn đạt tới 10 điểm, xem như là để an ủi.
Bây giờ… tiếp tục rút thưởng hay là mua pháp thân Bát Pháp Vận Thông đây?
Tâm lý của dân cờ bạc đúng là không ổn.
Lục Châu suy nghĩ…
Hiện tại hắn đang ở trong Ma Thiên Các, vô cùng an toàn… Huống hồ gì trên người hắn còn có đầy đủ thẻ đạo cụ, cho dù danh môn chính đạo có vây công Kim Đình Sơn thì hắn cũng có thể thoải mái đánh lui toàn bộ.
Pháp thân muốn mua lúc nào chẳng được, dù sao hắn cũng chẳng gặp phải bình cảnh tu luyện, không cần phải vội vàng nhất thời.
Xem giá thẻ đạo cụ trước vậy.
Cùng lúc đó, trong tiểu trúc thanh tĩnh.
Tư Vô Nhai mở mắt ra, thì thào nói: “Cũng may Khổng Tước Linh vẫn an toàn.”
Hắn cúi đầu vén áo lên, nhìn lại chữ “trói” trên cơ thể. Chữ “trói” màu đỏ như máu không hề có vẻ được giảm bớt chút nào.
Tư Vô Nhai cau mày: “Thần chú này… quỷ dị như vậy?”
Cho đến hôm nay hắn gần như đã thử đủ loại phương pháp nhưng chẳng có cách nào phá vỡ thần chú này.
“Giáo chủ, đại tiên sinh giá lâm.” Một tên thuộc hạ mặc trường bào xám từ xa bay tới, quỳ một gối xuống bẩm báo.
“Mau mời vào.”
Tư Vô Nhai vừa định đứng dậy đã nghe tiếng đại sư huynh Vu Chính Hải cười sảng khoái: “Thất sư đệ, lại gặp mặt rồi…”
Tư Vô Nhai đứng dậy chắp tay nói: “Tham kiến đại sư huynh.”
“Chúng ta là huynh đệ, không cần đa lễ, xem xem ta mời ai tới này.”
Vu Chính Hải xoay người nhìn ra bên ngoài.
Một vị lão giả đầu đội mũ đạo sĩ, thân mặc đạo bào, tay cầm phất trần thản nhiên đi đến.
Tư Vô Nhai nhìn sang, kinh ngạc nói: “Vân Sơn đạo trưởng?”
“Vân Sơn đạo trưởng chính là một trong những cường giả am hiểu về thần chú nhất ở Thiên Sư Đạo… Để mời được ông ta, ta cũng nhọc lòng một trận.” Vu Chính Hải nói.
“Đa tạ đại sư huynh đã hao tâm tổn trí.”
Trương Vân Sơn chắp tay nói: “Bần đạo và đại tiên sinh có quan hệ cá nhân, trước đó vì e ngại mâu thuẫn giữa Ma Thiên Các và thập đại danh môn nên mới chậm chạp không xuống núi. Mong thất tiên sinh thứ lỗi.”
Tuy nói là quan hệ cá nhân nhưng sự thật thế nào thì chẳng ai biết được. Tư Vô Nhai cũng lười hỏi kỹ.
"Làm phiền Vân Sơn đạo trưởng rồi." Tư Vô Nhai nói.
Vu Chính Hải quay đầu hỏi: “Vân Sơn đạo trưởng có nắm chắc không?”
Trương Vân Sơn nói: “Bần đạo tinh thông chú thuật cả trăm năm nay, không dám nói tạo nghệ cao, nhưng bất luận là dạng thần chú nào cũng đều có phương pháp giải khai cả.”
“Thế thì rất tốt!”
“Mời.”
Trương Vân Sơn và Vu Chính Hải đi vào trong tiểu trúc thanh tĩnh.
Tư Vô Nhai cởi áo bào ra.
Ánh mắt Trương Vân Sơn nhìn về phía chữ “trói” đỏ rực giữa ngực Tư Vô Nhai.
Đầu tiên Trương Vân Sơn quan sát chữ “trói” kia rồi khẽ gật đầu, tỏ vẻ trong lòng đã biết rõ.
“Chỉ cần một lát thôi nhất định có thể giải khai được bùa chú này.”
“Có lời này của đạo trưởng thì ta yên tâm rồi.” Vu Chính Hải chắp tay đứng ở một bên.
Trương Vân Sơn bước ra sau lưng Tư Vô Nhai.
Tư Vô Nhai hiểu ý, ngồi xếp bằng xuống.
Trương Vân Sơn nâng tay phải lên, trên bàn tay hắn xuất hiện một kim sắc cương ấn hình bầu dục thể chữ triện rồi đánh vào lưng Tư Vô Nhai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận