Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1604

Cùng một lời nói nhưng khác người phát ngôn lại tạo ra hiệu quả và uy lực khác biệt. Trí Văn Tử á khẩu, mặt đỏ tới mang tai không thể đáp lời.
Lục Châu thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Nguyên Lang: “Tần Nhân Việt bảo ngươi tới đây làm gì?”
Nguyên Lang lập tức đáp: “Tần chân nhân từng đi qua thượng cổ di tích trong Bình Đán, thu hoạch được một vật. Ngài ấy nói là vật này rất quan trọng, nhất định phải giao tận tay lão tiên sinh.”
Lục Châu nhìn hộp gấm trong tay Nguyên Lang, bên ngoài hộp gấm có khảm những đường vân cũ kỹ, vừa nhìn đã biết niên đại rất cổ xưa.
“Mở ra.” Lục Châu nói.
“Vâng.”
Nguyên Lang đứng dậy mở hộp gấm ra rồi đưa tới trước mặt Lục Châu.
Lục Châu vốn không ôm bao nhiêu hy vọng, Tần Nhân Việt sao có khả năng đưa đồ tốt cho người khác, cho dù hắn có làm sai, cho dù hắn là người biết điều, cũng không có lý nào lại làm như vậy. Nhưng khi nhìn thấy đồ vật trong hộp, lông mày Lục Châu nhíu lại thật chặt.
Đám người Ma Thiên Các không khỏi kinh ngạc, bọn hắn rất ít khi thấy Các chủ có biểu tình này.
Tiểu Diên Nhi và Hải Loa nhón chân lên nhìn vào bên trong.
Trong hộp gấm là một quyển cổ tịch cũ kỹ. Cổ tịch rất cổ xưa, nhưng bên trên khắc hoạ phù văn giúp nó không mục nát.
Ngoài bìa cổ tịch có ghi bốn chữ: Giảng Đạo Chi Điển.
Bốn chữ này không có gì đặc biệt, nhưng bên dưới bốn chữ có một hình chữ nhật, trong đó có viết hai mươi sáu chữ cái la tinh!
Bên cạnh hai mươi sáu chữ cái xiêu vẹo đó là ba chữ triện “Ma Thiên Các” được khắc hoạ trên bìa.
Lục Châu khó có thể tin nổi, vươn tay cầm bản cổ tịch lên.
"Giảng Đạo Chi Điển."
Nguyên Lang cung kính nói: “Tần chân nhân tìm thấy vật này ở Bình Đán, cảm thấy nó thú vị nên lưu lại. Trên bìa có khắc ba chữ Ma Thiên Các, Tần chân nhân cho rằng vật này có liên quan đến lão tiên sinh, cũng có thể là do lão tiên sinh đánh rơi, nên hiện tại trả về cho chủ cũ.”
Nói xong, Nguyên Lang lui về sau mấy bước, đứng ở một bên.
Nhiệm vụ đã hoàn thành, trong lòng hắn nhẹ nhõm hơn rất nhiều, không khỏi quay đầu nhìn sang Trí Văn Tử và Trí Vũ Tử.
Sau đó Nguyên Lang lắc đầu, thở dài một tiếng. Lại là mấy kẻ đui mù…
Lục Châu nhìn quyển cổ tịch, trong lòng dâng lên đủ loại cảm giác.
Cho dù ở thế giới này bao lâu, hắn vẫn không tài nào quên được mình là người Địa Cầu.
“Chân nhân còn nói, quyển cổ tịch này có phù văn thần bí trói buộc, nếu dùng bạo lực để mở thì sẽ bị hủy. Đáng tiếc Tần chân nhân đã mời rất nhiều phù văn đại sư đến thử nhưng không ai có thể giải khai bí mật của đám ký hiệu.”
Tiểu Diên Nhi nhìn quyển cổ tịch, cười hì hì nói: “Thật đúng là ba chữ Ma Thiên Các… Sư phụ, người đến Bình Đản bao giờ thế?”
Biểu tình trên mặt Nguyên Lang có chút mất tự nhiên, hắn cố bảo trì thái độ lễ phép và khiêm tốn, sửa lời nàng: “Là Bình Đán.”
“Bình Đán?”
Nguyên Lang giải thích: “Bình Đán là danh xưng của một trong mười hai canh giờ. Mười hai canh giờ có tên như sau: Dạ Bán, Kê Minh, Bình Đán, Nhật Xuất, Thực Thì, Ngung Trung, Nhật Trung, Nhật Điệt, Bô Thì, Nhật Nhập, Hoàng Hôn, Nhân Định.”
“Bí ẩn chi địa thường xảy ra biến đổi không ngừng, các địa điểm sau vài ngày đã phát sinh biến hoá nghiêng trời lệch đất. Thế nên để xác định chính xác vị trí của từng khu vực, các bậc tiên hiền dùng hồng tuyến làm trục, đặt tên bắt đầu từ Dạ Bán, theo chiều kim đồng hồ tạo thành mười hai canh giờ, phân chia bí ẩn chi địa thành mười hai khu vực.”
Đám người gật đầu.
“Vậy Đại Hoang Lạc là gì?” Tiểu Diên Nhi tò mò hỏi, “Ta cảm thấy cái tên đó êm tai hơn Ngung Trung nhiều.”
Nguyên Lang cười đáp:
“Đó là tên cũ của Ngung Trung. Nhân Định có tên cũ là Đại Uyên Hiến, Bình Đán có tên cũ là Nhiếp Đề Cách…”
“Chờ đã, chờ đã…” Tiểu Diên Nhi xoa xoa hai bên thái dương nói, “Quá nhiều rồi, ta nhớ không nổi đâu. Hôm nào ngươi nói chuyện với thất sư huynh của ta đi.”
Nguyên Lang khẽ gật đầu, không nhắc tới địa danh nữa mà nói:
“Trước đây nhân loại đều sinh sống trong bí ẩn chi địa, khi đó nó không gọi là bí ẩn chi địa mà có các danh tự đàng hoàng như Đại Hoang Lạc, Đại Uyên Hiến…”
“Vậy ngươi biết Thái Hư ở đâu không?” Tiểu Diên Nhi lại hỏi.
Nguyên Lang lắc đầu: “Ngay cả Tần chân nhân và lão tiên sinh cũng không biết thì ta làm sao mà biết được.”
Tiểu Diên Nhi ồ một tiếng, quay đầu nhìn sư phụ, phát hiện người vẫn đang nghiên cứu quyển cổ tịch hai mươi sáu chữ cái.
Nguyên Lang cũng phát giác được điểm này bèn nói:
“Không giải được cũng rất bình thường, Tần chân nhân từng mang nó đi khắp nơi tìm cao nhân nhưng không một ai giải được… Ký hiệu vẽ trên cổ tịch này trông rất kỳ quái. Nhưng vì trên đó có viết Ma Thiên Các nên Tần chân nhân tin tưởng lão tiên sinh nhất định sẽ có biện pháp mở nó ra.”
Soạt.
Lục Châu mở quyển cổ tịch ra, tựa như một học sinh ngồi trong thư viện trên Địa cầu, mở ra một quyển sách sử đã phủ một tầng tro bụi.
Nguyên Lang cạn lời.
Lục Châu không để ý đến thần sắc kinh ngạc của Nguyên Lang. Khi hắn nhìn đến những tự phù bên trong quyển cổ tịch, tất cả tự phù Thiên thư hắn từng lĩnh hội lập tức xao động trong đầu.
Lục Châu sinh lòng kinh ngạc, cảm nhận được bên trong ẩn chứa một loại lực lượng giống hệt thần thông Thiên thư, bèn khép sách lại.
Các tự phù Thiên thư trong đồng trở nên yên tĩnh.
Đáy lòng Lục Châu không ngờ ký hiệu trong cổ tịch lại có thể tạo ra sự cộng minh lớn đến thế. Đồng thời hắn bỗng nảy sinh một nghi vấn là vì sao?
Bởi vì mật mã của quyển cổ tịch vẫn là hai câu thơ: Hải thượng sinh minh nguyệt, thiên nhai cộng thử thời.
Rõ ràng những thứ này hắn đã từng kinh lịch qua, nhưng lại hoàn toàn không biết gì cả.
Nguyên Lang nói đồ vật này nhặt được ở Bình Đán. Có thể thấy Cơ Thiên Đạo không chỉ đến Ngung Trung mà còn đến cả Bình Đán. Hắn đã thu hoạch mười viên hạt giống Thái Hư và các loại công pháp bảo bối.
Chẳng trách Ma Thiên Các lại trở thành mục tiêu của toàn thiên hạ.
Thất phu vô tội, hoài bích có tội. Không cần biết Cơ Thiên Đạo dùng thủ đoạn gì để lấy được bảo bối, nhưng chí bảo bậc này không phải một tên bát diệp có thể bảo vệ nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận